Hạ ơi !!!

camtu94

소녀시대
Staff member

Hạ ơi, vắng anh chắc em sẽ buồn
Lối hẹn lối hò còn ai
Để đưa em đường vắng lối xa...

Đinh Khương Duy​

Những câu hát chênh chao đưa ta về một thời xa vắng, một thời đã qua thật nhanh - nhanh đến mức ngỡ ngàng. Để hôm nay nhìn lại, ta giật mình vì không còn ngây thơ, khờ dại và những tháng ngày yên ả của tuổi thơ đã vĩnh viễn chìm vào một vùng thẳm sâu trong ký ức. Để hôm nay, khi hè đến không còn niềm háo hức, hân hoan mà chỉ còn hoài niệm và tiếc nuối. Có bao giờ ta bé lại được không?

Hình như cái nắng của tuổi thơ không gay gắt, rát bỏng mà hiền dịu và ấm áp. Những buổi trưa vàng nắng, ta đầu trần đuổi theo những cánh chuồn bay....

Càng lớn lên, mùa hè càng ngắn lại. Hai tháng, rồi một tháng... Mùa hè vẫn là niềm khao khát của cả một năm học dài dằng dặc xa quê. Nhưng ta trở về và chợt nhận ra, không còn những buổi trưa vàng nắng của ngày xưa. Bạn bè ta lớn lên vội vàng trong một vùng quê nghèo khó. Lớn thật nhanh để mau quên đi những trò vui thuở nhỏ. Lớn thật nhanh để bỏ ta lại một mình cô đơn mỗi mùa hè trở lại quê hương. Không phải, ta không rời xa bạn bè và bạn bè cũng không bỏ rơi ta. Chỉ có tuổi thơ trôi nhanh và bỏ rơi tất cả, khiến tất cả trở nên lạc lõng.

Ôi những mùa hè ngày sau, chỉ còn ngồi từ nhà nhìn ra thấy nắng đổ chang chang, thấy trời cao vời vợi. Có tiếng chim cất lên từ trên những cành cao - muốn một lần nữa trèo lên xem chiếc tổ nhỏ nhắn của nó ở đâu. Nhưng ta đâu còn làm được nữa. Tay ta đã dài hơn, đã khoẻ hơn. Nhưng ta không làm được vì tuổi thơ không trở về lần nữa...

Để một ngày, ta bàng hoàng nhận ra, mùa hè không còn nữa. Tháng 5, tháng 6, hay tháng 7. Có gì khác đâu, cuộc sống vẫn tiếp diễn, vẫn không ngừng nghỉ. Một tháng nghỉ, dù chỉ để từ trong nhà nhìn ra thấy nắng đổ chang chang, cũng là điều xa xỉ. Ôi cái nắng hè giờ đây sao mà gay gắt, sao mà chói chang, sao mà nóng bỏng. Ta lạnh lùng mong mùa hè qua mau. Và ta giật mình, mới ngày nào ta đếm từng ngày mong mùa hè nhanh đến. Mùa hè vẫn chỉ là mùa hè thôi, chỉ tại ta đã biết cách vô tình. Chỉ tại ta đang quên dần mùa hè. Chỉ tại ta không thể nào chạm được đến tuổi thơ...
Đã bao lần tôi muốn kết thúc cuộc sống. Đã bao lần tôi ước rằng một sáng mai thức dậy, tôi không phải đối diện với cuộc sống này nữa. Nhưng tôi lại không đủ dũng cảm để làm điều đó. Tôi sợ. Phải, tôi sợ... Để rồi cuộc sống và tâm hồn tôi cứ mãi ở trong một cái vòng luẩn quẩn; không lối thoát...

Đừng vội buông tay khi cuộc sống không mỉm cười với bạn.
Đừng vội buông xuôi khi cuộc sống vẫn còn điều gì để níu kéo.
Đừng vội quay đi khi cuộc sống không phải là màu hồng như bạn nghĩ.

Cuộc sống không phải lúc nào là màu hồng; cũng không phải mãi là màu đen. Với muôn màu đó mới tạo nên một cuộc sống.
Cũng giống như với muôn ngôi sao mới tạo nên một bầu trời...

Ta chỉ có một điều ước thôi, ước được sống lại những ngày hè thời thơ dại. Giá như có cỗ máy thời gian thật sự, ta sẽ trở về và trốn biệt trong quá khứ không về nữa. Ta sẽ lặn thật sâu vào dòng suối tuổi thơ để không ai tìm ra ta, chỉ có những viên sỏi đủ màu sắc lấp lánh phản chiếu ánh nắng hè hiền hoà, ấm áp...
 
Top