Tớ yêu cậu!

--»†[Z]I[P]†«-

ChunBéo
Staff member
Tớ và cậu đã chính thức yêu nhau và hẹn hò cùng nhau được 6 tháng rồi.
tochen.jpg
6 tháng cũng là 6 lần tớ và cậu gặp nhau mặc cho ngôi trường và ngôi nhà của hai đứa cách nhau chưa bằng một nửa của 6 km ấy. Tớ muốn được cậu nắm tay tớ dắt đi những lúc tớ mệt mỏi nhất. Tớ muốn được cậu quàng tay qua vai tớ giúp tớ cảm thấy được sự ấm áp của cậu. Tớ muốn là cậu người chủ động nhắn tin cho tớ trước chứ không phải tớ luôn là người nhắn tin hỏi thăm cậu và cũng không là người gửi tin nhắn cuối cùng cho cậu để rồi phải chờ đợi và hi vọng điện thoại báo dung có tin nhắn mới đến. Tớ đã lưu tất cả những tin nhắn, những lời yêu thương cậu gửi cho tớ để mỗi khi nhớ cậu da diết đến cồn cào tớ lại lấy nó ra để đọc và tự an ủi mình rằng “cậu ấy vẫn đang rất quan tâm đến mình, chỉ là cậu ấy bận học mà thôi.” Tớ đã đọc đi đọc lại hàng trăm lần những tin nhắn ấy. Câu đã nói sẽ che chở và bảo vệ cho tớ suốt đời kia mà. Cậu cũng nói sẽ ở bên tớ cho tới khi cái chết kéo cậu đi kia mà. Tớ không biết cậu nói thích và yêu tớ có là lời nói thật lòng hay không? Hay đó chỉ là sự nông nổi của trẻ con, sự nhất thời của tình cảm. Chính sự thờ ơ của cậu dành cho tớ đã khiến tớ mất đi niềm tin vào tình cảm mà cậu dành cho tớ. và hình như tớ cũng mất đi cả niềm tin vào bản thân mình nữa. Tớ - một con bé ngôc nghếch, gầy gò và xấu xí. Chưa bao giờ tớ có đủ tự tin khi đứng trước mặt người khác. Tớ luôn thu mình vào vỏ ốc. Tớ không thể xù lông lên như con nhím mỗi khi có ai đó đến gần mình, tớ chỉ biết cúi đầu im lặng một cách nhút nhát. Bên ngoài ai cũng tưởng tớ là đứa hay nói hay cười nhưng thực tế bên trong tớ lại là một con người khác hoàn toàn khác. Ngay từ nhỏ tớ đã chịu áp lực với cái danh hiệu Học sinh giỏi với những chuẩn mực mà mọi người đặt ra. Tất cả khiến tớ cảm thấy vô cùng nặng nề. Tớ đã từng ao ước giá như mình học dốt một chút, thì đâu có những nỗi lo về điểm số, về bài thi có được 10 hay về kì thi học sinh giỏi sắp tới liệu mình được giải mấy, liệu mình có thể không làm thầy cô và bố mẹ thất vọng hay không? Điều này đã làm tớ chỉ biết lao đầu vào học và chạy theo những thành tích ảo đó. Để rồi mất đi niềm vui vào cuộc sống, mất đi niềm yêu thích vào những môn học. Tớ luôn giả tạo bằng một người lạc quan yêu đời để che dấu đi chất lạnh lùng, vô cảm hay chính xác hơn là sự lo lắng không bình yên trong tớ. Cậu nghĩ rằng tớ là một người cứng rắn và mạnh mẽ bơi chưa bao giờ tớ khóc trước mặt ai dù cho có chuyện gì xảy ra. Nhưng thực tế thì ngược lại. Tớ vô cùng yếu đuối và dễ xúc động. Tớ có thể khóc bất cứ lúc nào nhưng tớ chỉ không bao giờ khóc trước mặt người khác mà thôi. Tớ sợ cảm giác thương hại, sợ ánh mắt ái ngại từ mọi người. Thế nên tớ chỉ khóc khi có mình tớ.
Tớ chưa yêu ai bao giờ. Và cậu chính là người đầu tiên tớ nói lời yêu. Cậu là người đầu tiên hẹn hò cùng tớ. Tớ đã tự tưởng tượng ra những lần hai đứa đi chơi, tưởng tượng ra ngôi nhà mà sau này chính tay cậu sẽ xây cho tớ bởi cậu là dân xây dựng cơ mà. Suy nghĩ rất nhiều, khóc rất nhiều, tớ quyết định nói ra lời chia tay cậu. Cậu không hề nhắn lại cho tớ một lời nào cả. Cậu cứ im lặng như vậy. Cậu tỏ ra bất cần với tớ. Liệu cậu có yêu tớ hay không? Tớ không thể rời bỏ suy nghĩ về cậu trong đầu tớ. Hình ảnh của cậu cứ ám ảnh tớ, tớ không thể tập trung vào việc gì cả. Tớ đã từng cho rằng không yêu người này thì còn có người khác, lo gì. Việc gì phải đau khổ dằn vạt như thế. Nhưng giờ đây thì tớ đã hiểu, để quên đi một người quả không dễ chút nào. Nhất là khi trái tim tớ đã yêu cậu thực sự mất rồi. Cậu hãy trả lời tớ đi, dù chỉ là một tin nhắn hay một cậu ngắn củn cỡn thôi cũng được. Cậu hãy cho tớ biết tớ nên làm gì bây giờ?
Trời Hà Nội thời điểm cuối thu, những con phố ngào ngạt mùi hương hoa sữa. Ánh nắng dịu nhẹ cuối thu thật đẹp, thật ấm áp. Nhưng sao mà lòng tớ lại đầy những cơn mưa dông thế này? Rừng của tớ! Tớ yêu cậu rất nhiều!
 
Top