Hewie
New Member
Author:Banana Yoshimoto
Summary:1 câu chuyện đc xây dựng lại truyền thuyết từ Nguư Lang Chức Nữ...
Bóng Hình Xưa Ấy
Chương 1:Những kỷ niệm đớn đau
Hitoshi luôn mắc chiếc chuông nhỏ ở ví và luôn mang theo nó bên mình
Chiếc chuông nhỏ ấy là thứ tôi đã vô tình tặng Hitoshi,vào cái thuở mà chúng tôi vẫn chưa hề yêu nhau,chỉ là vô tình,vậy mà,số phận của chiêc chuông ấy dã theo Hitoshi cho đến phut cuối cùng...
Tôi học khác lớp Hitoshi.Chúng tôi wen nhau khi cùng làm trong ban tổ chức chuyến đi tham wan cho học sinh khối mười một
Tuy nhiên,vào đợt tham wan,các lớp lại đi theo những hành trình hoàn toàn trái ngược nhau,nên chúng tôi chỉ đc ngồi chung trên chiếc tàu Shinkansen trong chuyến khởi hành.Xuống đến sân ga,chúng tôi nói rất nhiều chuyện vui vẻ rồi lưu luyến bắt tay từ biệt.Vào lúc đó,tôi bỗng nhớ ra rằng trong túi áo đồng phục của mình có một chiếc chuông nhỏ mà tôi nhặt đc khi nó rớt ra từ cổ con mèo ở nhà,tôi nói:"Đây là quà chia tay",rồi đưa cho cậu."Cái gì đây?",nói rồi cậu cười,nhưng đó hoàn toàn ko phải là nụ cười hời hợt,cậu đặt nó trên tay rồi cẩn thận gói lại bằng chiếc khăn mùi soa.Tôi đã thực sự sửng sốt và ngạc nhiên,vì hành động đó trông chẳng giống 1 cậu con trai ở tuổi này chút nào.
Tình yêu,chỉ đơn giản là điều như thế.
Cậu làm vậy vì cảm thấy chiếc chuông là do tôi tặng nên có 1 ý nghĩa rất đặc biệt với mình?Hay cậu làm thế vì luôn đc dạy dỗ rằng cần trân trọng những thứ đc nhận từ người khác? Tôi ko rõ,nhưng ngay lập tức,tôi đã yêu mến cái cử chỉ ấy của Hitoshi.
Và chiếc chuông nhỏ đã gắn kết 2 trái tim nhỏ bé.Trong suốt chuyến đi,chúng tôi ko đc gặp nhau,nhưng cả hai đều cùng hướng hồn mình về nó.Mỗi lần chuông ngân lên cậu sẽ nhớ tới tôi và nhũng ngày ở bên tôi trước lúc khởi hành,còn tôi thì sẽ luôn tưởng tượng ra chiếc chuông nhỏ đang reo vang dưới miền trời rất xa và con người đang mang theo nó bên mình.Khi chung tôi trở về,tình yêu lớn lại bắt đầu.
Kể từ đó cho tới suốt 2 năm sau,chiếc chuông đã cùng chúng tôi trải qua những đêm những ngày và tất cả những sự kiện:Buổi hẹn hò đầu tiên,những giận hờn cãi vả,nắng mưa và tuyết,tất cả những nụ cười rồi những giọt nước mắt,bản nhạc hay chương trình TV mà chung tôi yêu thích.Nó đã ở bên chúng tôi vào tất cả những khoảng thời gian của 2 người,và ngân lên những tiếng "tơ linh tơ linh" khẽ khàng,trong trẻo.Thứ âm thanh quá đỗi đáng yêu ấy mãi văng vẳng bên tai tôi.
...Tôi đã lờ mờ nhận ra điều ấy.-Chuyện xảy ra rồi thì ai mà chẳng nói đc thế,chẳng qua chỉ là sự đau lòng của 1 cô gái trẻ mà thôi,có hể người ta sẽ cho là vậy.Nhưng tôi vẫn phải nói.-Tôi đã lờ mờ nhận ra điều ấy.
Tôi đã luôn cảm thấy có điều gì đó rất lạ.Đôi khi,rõ ràng khi tôi nhìn Hitoshi rất chăm chú,mà dường như anh ko hề ở đó.Bầu không khí chung quanh Hitoshi và trên nết mặt cậu,lúc nào cũng như thể trong suốt.Tôi đã luôn cho rằng có lẽ vì vậy mà tôi mới cảm thấy mong manh và thấp thỏm như thế này,nhưng nếu đó đúng là điều dự cảm thì thật xót xa biết bao.
Trong suốt quãng đời dài,mà thật ra mới xấp xỉ hơn 18 năm của tôi thôi,việc mất đi người mình yêu là 1 sự trải nghiệm đầu tiên,nó khiến tôi đau đơn tưởng như ơi thở của mình cũng đang tắt lịm.Kể từ cái đêm Hitoshi mất,tâm thức của tôi đã lạc vào chiều ko gian khác,và ko thể quay trở về đc nữa.Tôi ko còn có thể nhìn thế giới với ánh mắt ngày xưa.Đầu óc tôi bồng bềnh,mơ hồ,xáo trộn và luôn chìm trong cảm giác nặng nề đến ngột ngạt.Tôi chỉ cẩm thấy đau buồn vì đã buộc phải can dự vào 1 trong những việc ko mấy người trên cõi đời này nếm trải(như là phá thai,bệnh nặng hay trầm cảm...)
Chúng tôi vẫn còn trẻ,đời còn dài,và biết đâu đấy cố thể đó chưa phải là tình yêu cuối cùng trong đời.Nhưng giữa 2 đứa đã có biết bao nhiêu mảnh ghép của cuộc đời mà lần đầu tiên chúng tôi biết tới.Chúng tôi đã gây dựng nên 2 năm trời ấy,bằng việc từng bước khám phá,và cân nhắc sức nặng rất nhiều sự kiện xảy đến,ki ms2 1 co người và 1 con ng` gắn bó với nhau hơn.
Nếu đúng là chuyện xảy ra rồi mới nói thì tôi đã có thể gào lên thật to rằng:
-Ông Trời độc ác kia!Tôi đã yêu Hitoshi đến thế mà!...
(TBC)
Cái này là dịch từ truyện Kitchen của Banana Yoshimoto với sự trợ giúp của chị hai mới từ du học về
Mọi người có hưởng ứng hoặc ý kiến gì cứ CM nhé

Summary:1 câu chuyện đc xây dựng lại truyền thuyết từ Nguư Lang Chức Nữ...
Bóng Hình Xưa Ấy
Chương 1:Những kỷ niệm đớn đau
Hitoshi luôn mắc chiếc chuông nhỏ ở ví và luôn mang theo nó bên mình
Chiếc chuông nhỏ ấy là thứ tôi đã vô tình tặng Hitoshi,vào cái thuở mà chúng tôi vẫn chưa hề yêu nhau,chỉ là vô tình,vậy mà,số phận của chiêc chuông ấy dã theo Hitoshi cho đến phut cuối cùng...
Tôi học khác lớp Hitoshi.Chúng tôi wen nhau khi cùng làm trong ban tổ chức chuyến đi tham wan cho học sinh khối mười một
Tuy nhiên,vào đợt tham wan,các lớp lại đi theo những hành trình hoàn toàn trái ngược nhau,nên chúng tôi chỉ đc ngồi chung trên chiếc tàu Shinkansen trong chuyến khởi hành.Xuống đến sân ga,chúng tôi nói rất nhiều chuyện vui vẻ rồi lưu luyến bắt tay từ biệt.Vào lúc đó,tôi bỗng nhớ ra rằng trong túi áo đồng phục của mình có một chiếc chuông nhỏ mà tôi nhặt đc khi nó rớt ra từ cổ con mèo ở nhà,tôi nói:"Đây là quà chia tay",rồi đưa cho cậu."Cái gì đây?",nói rồi cậu cười,nhưng đó hoàn toàn ko phải là nụ cười hời hợt,cậu đặt nó trên tay rồi cẩn thận gói lại bằng chiếc khăn mùi soa.Tôi đã thực sự sửng sốt và ngạc nhiên,vì hành động đó trông chẳng giống 1 cậu con trai ở tuổi này chút nào.
Tình yêu,chỉ đơn giản là điều như thế.
Cậu làm vậy vì cảm thấy chiếc chuông là do tôi tặng nên có 1 ý nghĩa rất đặc biệt với mình?Hay cậu làm thế vì luôn đc dạy dỗ rằng cần trân trọng những thứ đc nhận từ người khác? Tôi ko rõ,nhưng ngay lập tức,tôi đã yêu mến cái cử chỉ ấy của Hitoshi.
Và chiếc chuông nhỏ đã gắn kết 2 trái tim nhỏ bé.Trong suốt chuyến đi,chúng tôi ko đc gặp nhau,nhưng cả hai đều cùng hướng hồn mình về nó.Mỗi lần chuông ngân lên cậu sẽ nhớ tới tôi và nhũng ngày ở bên tôi trước lúc khởi hành,còn tôi thì sẽ luôn tưởng tượng ra chiếc chuông nhỏ đang reo vang dưới miền trời rất xa và con người đang mang theo nó bên mình.Khi chung tôi trở về,tình yêu lớn lại bắt đầu.
Kể từ đó cho tới suốt 2 năm sau,chiếc chuông đã cùng chúng tôi trải qua những đêm những ngày và tất cả những sự kiện:Buổi hẹn hò đầu tiên,những giận hờn cãi vả,nắng mưa và tuyết,tất cả những nụ cười rồi những giọt nước mắt,bản nhạc hay chương trình TV mà chung tôi yêu thích.Nó đã ở bên chúng tôi vào tất cả những khoảng thời gian của 2 người,và ngân lên những tiếng "tơ linh tơ linh" khẽ khàng,trong trẻo.Thứ âm thanh quá đỗi đáng yêu ấy mãi văng vẳng bên tai tôi.
...Tôi đã lờ mờ nhận ra điều ấy.-Chuyện xảy ra rồi thì ai mà chẳng nói đc thế,chẳng qua chỉ là sự đau lòng của 1 cô gái trẻ mà thôi,có hể người ta sẽ cho là vậy.Nhưng tôi vẫn phải nói.-Tôi đã lờ mờ nhận ra điều ấy.
Tôi đã luôn cảm thấy có điều gì đó rất lạ.Đôi khi,rõ ràng khi tôi nhìn Hitoshi rất chăm chú,mà dường như anh ko hề ở đó.Bầu không khí chung quanh Hitoshi và trên nết mặt cậu,lúc nào cũng như thể trong suốt.Tôi đã luôn cho rằng có lẽ vì vậy mà tôi mới cảm thấy mong manh và thấp thỏm như thế này,nhưng nếu đó đúng là điều dự cảm thì thật xót xa biết bao.
Trong suốt quãng đời dài,mà thật ra mới xấp xỉ hơn 18 năm của tôi thôi,việc mất đi người mình yêu là 1 sự trải nghiệm đầu tiên,nó khiến tôi đau đơn tưởng như ơi thở của mình cũng đang tắt lịm.Kể từ cái đêm Hitoshi mất,tâm thức của tôi đã lạc vào chiều ko gian khác,và ko thể quay trở về đc nữa.Tôi ko còn có thể nhìn thế giới với ánh mắt ngày xưa.Đầu óc tôi bồng bềnh,mơ hồ,xáo trộn và luôn chìm trong cảm giác nặng nề đến ngột ngạt.Tôi chỉ cẩm thấy đau buồn vì đã buộc phải can dự vào 1 trong những việc ko mấy người trên cõi đời này nếm trải(như là phá thai,bệnh nặng hay trầm cảm...)
Chúng tôi vẫn còn trẻ,đời còn dài,và biết đâu đấy cố thể đó chưa phải là tình yêu cuối cùng trong đời.Nhưng giữa 2 đứa đã có biết bao nhiêu mảnh ghép của cuộc đời mà lần đầu tiên chúng tôi biết tới.Chúng tôi đã gây dựng nên 2 năm trời ấy,bằng việc từng bước khám phá,và cân nhắc sức nặng rất nhiều sự kiện xảy đến,ki ms2 1 co người và 1 con ng` gắn bó với nhau hơn.
Nếu đúng là chuyện xảy ra rồi mới nói thì tôi đã có thể gào lên thật to rằng:
-Ông Trời độc ác kia!Tôi đã yêu Hitoshi đến thế mà!...
(TBC)
Cái này là dịch từ truyện Kitchen của Banana Yoshimoto với sự trợ giúp của chị hai mới từ du học về

Mọi người có hưởng ứng hoặc ý kiến gì cứ CM nhé

