Hewie
New Member
[Những đóa loa kèn]
Author: Hewie
Chương 1:
6h00 AM~
“Ơ làng xóm ơi bớ bớ người ta…a…a ăn cướp ăn cướpppppp AH AH AH!!!”.Mệt mỏi,phải mò mẫm cái đồng hồ, vật vã lết ra đầu giường,Phụng đánh 1 cái cụp làm cho cái âm thanh chói tai đó chìm vào trong yên lặng.Nhiều lần mẹ nó đã bảo là vứt cái đồng hồ đó đi cho rảnh nợ bởi hàng xóm cứ chạy qua than phiền hoài vì hết hồn tưởng có trộm cắp thiệt.Mà tại cái xóm này cũng “năng động” lắm,đặc biệt là mấy thằng con trai,hễ ngóng được có trộm là tụi nó tay xách nách mang toàn xoong,nồi, chảo,chổi, ra làm như đội quân nội trợ vậy.Nhưng mà tại cái đồng hồ của con Phụng báo động nên tụi nó cứ dậy sớm là ba má bắt làm việc nhà,rồi đi tập thể dục.Thế nên,để nó ở đâu thì cũng tốt cho tụi sức dài vai rộng mà chỉ gánh nổi 2 hạt vừng này.
6h15’ AM~
Nửa tỉnh nửa mê,Phụng rời khỏi giường chậm rãi bước tới chiếc bàn trang điểm.Thật ra,đây là của chị nó tạm nhượng lại cho nó với lý do rất đơn giản:”Trên thế giới,bây giờ ai cũng ưa đẹp,đẹp là nhất,phải không?! Ờ,9 xác 100%,mà chị mày là con gái đàn bà,cũng phải điểm trang nhan sắc chứ,mà tao có nhiều mỹ phẩm quá,thôi cho mày cái này để mama mua cái mới,khê khê”.Khiếp,không hiểu chị nó cứ nói liên nói thoắng hay sao mà riết cái tật đó nó lây sang Phụng.Từ từ mà 2 chị em nó mà kết hợp lại chả khác nào dàn loa amply bật hết cỡ mà chả ai dám đỡ…
Thay đồ,soạn sửa xong xuôi,Phụng xách cặp đi học.Bổng nhiên:
-Ới MM ơi,xuống đây TT gọi nè!(Chú ý:MM:muội muội;TT:tỉ tỉ)
Đích thị là con Sen rồi,chỉ có nó mới gọi Phụng là MM thôi,có điều hơi gây hiểu lầm với một số bạn học cũng như người lớn vì nó hơi tục tĩu.Nhưng đối với nó,tục không phải là một cái tội,mà chỉ những người có đầu óc “đen” hơn nó mới là phải tội.Theo nó,tục không phải chửi thề,mà càng không phải có nghĩa bậy bạ,đó chỉ là những ngôn ngữ riêng mà tùy hạng người mà hiểu.Ví dụ như “tự sướng” chẳng hạn,hay nói cách khác đó là chụp hình chính mình rồi ngắm nghía lại coi mình có đẹp không,thế mà lại có một số người lại hiểu thêm nghĩa đen của nó mới sợ…
7h ~
“Bình bịch,bình bịch”.Tiếng bước chân “nện” đều trên đất.Khi cả hai đang tung tăng bước qua cổng trường “Bông Đào Trôi Dạt” thì Thụy chạy tới,Sen hỏi:
-Chuyện gì hớt hơ hớt hải vậy hả,con kia?
-Nhỏ Hồng bị trượt vỏ chuối mới té lầu nè,chạy lại phòng y tế đi!Đứng đây làm chi nữa?
Thế là cả đám phóng thẳng tới phòng G5 – nơi mà nhóm Phụng thích tới trong giờ ra chơi nhất,bởi luôn luôn có cô Doanh túc trực ở đó.Là một người y tá giỏi,thế mà,nhà cô vẫn nghèo,thi thoảng nhỏ Hồng từng khuyên nhủ cô nên làm một phòng điều trị khám bệnh đi cho đỡ khổ.Nhưng cô yêu thương học sinh cũng như gia đình mình vậy,cô vẫn ở lại nơi đây,dưới mái trường này,trải qua bao nhiêu thế hệ anh chị thay nhau cất bước rời đi…
(TBC)
P/S:viết theo c/x của riêng tui,chê bai đâm chém cứ việc...
Author: Hewie
Chương 1:
6h00 AM~
“Ơ làng xóm ơi bớ bớ người ta…a…a ăn cướp ăn cướpppppp AH AH AH!!!”.Mệt mỏi,phải mò mẫm cái đồng hồ, vật vã lết ra đầu giường,Phụng đánh 1 cái cụp làm cho cái âm thanh chói tai đó chìm vào trong yên lặng.Nhiều lần mẹ nó đã bảo là vứt cái đồng hồ đó đi cho rảnh nợ bởi hàng xóm cứ chạy qua than phiền hoài vì hết hồn tưởng có trộm cắp thiệt.Mà tại cái xóm này cũng “năng động” lắm,đặc biệt là mấy thằng con trai,hễ ngóng được có trộm là tụi nó tay xách nách mang toàn xoong,nồi, chảo,chổi, ra làm như đội quân nội trợ vậy.Nhưng mà tại cái đồng hồ của con Phụng báo động nên tụi nó cứ dậy sớm là ba má bắt làm việc nhà,rồi đi tập thể dục.Thế nên,để nó ở đâu thì cũng tốt cho tụi sức dài vai rộng mà chỉ gánh nổi 2 hạt vừng này.
6h15’ AM~
Nửa tỉnh nửa mê,Phụng rời khỏi giường chậm rãi bước tới chiếc bàn trang điểm.Thật ra,đây là của chị nó tạm nhượng lại cho nó với lý do rất đơn giản:”Trên thế giới,bây giờ ai cũng ưa đẹp,đẹp là nhất,phải không?! Ờ,9 xác 100%,mà chị mày là con gái đàn bà,cũng phải điểm trang nhan sắc chứ,mà tao có nhiều mỹ phẩm quá,thôi cho mày cái này để mama mua cái mới,khê khê”.Khiếp,không hiểu chị nó cứ nói liên nói thoắng hay sao mà riết cái tật đó nó lây sang Phụng.Từ từ mà 2 chị em nó mà kết hợp lại chả khác nào dàn loa amply bật hết cỡ mà chả ai dám đỡ…
Thay đồ,soạn sửa xong xuôi,Phụng xách cặp đi học.Bổng nhiên:
-Ới MM ơi,xuống đây TT gọi nè!(Chú ý:MM:muội muội;TT:tỉ tỉ)
Đích thị là con Sen rồi,chỉ có nó mới gọi Phụng là MM thôi,có điều hơi gây hiểu lầm với một số bạn học cũng như người lớn vì nó hơi tục tĩu.Nhưng đối với nó,tục không phải là một cái tội,mà chỉ những người có đầu óc “đen” hơn nó mới là phải tội.Theo nó,tục không phải chửi thề,mà càng không phải có nghĩa bậy bạ,đó chỉ là những ngôn ngữ riêng mà tùy hạng người mà hiểu.Ví dụ như “tự sướng” chẳng hạn,hay nói cách khác đó là chụp hình chính mình rồi ngắm nghía lại coi mình có đẹp không,thế mà lại có một số người lại hiểu thêm nghĩa đen của nó mới sợ…
7h ~
“Bình bịch,bình bịch”.Tiếng bước chân “nện” đều trên đất.Khi cả hai đang tung tăng bước qua cổng trường “Bông Đào Trôi Dạt” thì Thụy chạy tới,Sen hỏi:
-Chuyện gì hớt hơ hớt hải vậy hả,con kia?
-Nhỏ Hồng bị trượt vỏ chuối mới té lầu nè,chạy lại phòng y tế đi!Đứng đây làm chi nữa?
Thế là cả đám phóng thẳng tới phòng G5 – nơi mà nhóm Phụng thích tới trong giờ ra chơi nhất,bởi luôn luôn có cô Doanh túc trực ở đó.Là một người y tá giỏi,thế mà,nhà cô vẫn nghèo,thi thoảng nhỏ Hồng từng khuyên nhủ cô nên làm một phòng điều trị khám bệnh đi cho đỡ khổ.Nhưng cô yêu thương học sinh cũng như gia đình mình vậy,cô vẫn ở lại nơi đây,dưới mái trường này,trải qua bao nhiêu thế hệ anh chị thay nhau cất bước rời đi…
(TBC)
P/S:viết theo c/x của riêng tui,chê bai đâm chém cứ việc...
