Tôi bừng tỉnh đúng vào lúc không còn chịu đựng được nữa. Vẫn là cơn ác mộng đó, tôi thở dài và nhìn đồng hồ: 4h sáng, bên ngoài trời vẫn còn tối và nhiệt độ chắc phải âm vài ba độ, nhưng mồ hôi trên trán tôi vẫn chảy ướt cả gối, cơn nhức đầu lại tới. Tôi chạy vào phòng tắm và mở vòi nước ấm cho chảy xuống đầu mình. Khi nhìn mình trong gương tôi thấy chán nản. Sau ba năm xa quê hương, tóc tôi đã bạc, mặt ốm đi nhiều và mắt tôi bây giờ đầy sự sợ hãi, mỏi mệt.
- Mày chỉ là một thằng chạy trốn
Thật kì lạ... Người ngoài thấy tôi có tất cả những điều tốt đẹp. Tôi đậu tú tài năm 1999, với số điểm cao nhất trường lúc đó. Tốt nghiệp y khoa năm 25 tuổi, sang Paris du học bằng học bổng của Pháp và có bằng thạc sĩ 2 năm sau, đang làm luận án tiến sĩ... Cuộc đời liên tục mở ra cho tôi những thành công và may mắn. Nhưng tôi vẫn thấy mình thất bại và đang chạy trốn. Mười năm nay, tôi đã chạy trốn chính quá khứ của mình. Nhưng nó chưa bao giờ buông tha cho tôi. Trong giấc mơ, tôi luôn thấy những khuôn mặt và giọng nói đó, những người từng ở bên tôi vào thời đi học. Như một vòng xoáy không dứt. Có những người đã làm tổn thương tôi, cũng có những người bị tôi làm cho đau đớn khổ sở. Những kỉ niệm buồn không bao giờ quên được... Cứ cách vài năm, tôi lại tìm cách xa lánh tất cả những người biết quá khứ của mình, từng quen biết mình để đi tìm một tập thể mà ở đó không ai biết tôi là ai, đã từng làm gì. Chỉ như vậy tôi mới yên tâm sống và làm việc, nhưng tôi không bao giờ lừa được chính bản thân mình, quá khứ tội lỗi vẫn đeo bám tôi trong giấc mơ. Tôi chỉ là một con quỷ. Chính bạn bè lớp 12 của tôi đã gọi tôi là con quỷ, tên gọi này có lẽ phù hợp với tính cách độc ác của tôi vào thời đó. Tôi cũng không biết mình đã làm đúng hay sai nữa. Không thể tự phán xét mình.
Tôi quyết định sẽ kể lại cho các bạn nghe câu chuyện về con quỷ trong tâm hồn tôi, nó đã sinh ra và lớn lên như thế nào:
Tôi tên là Nhật Nam. Một cựu học sinh của trường MC khóa 1996-1999. Mười năm đã trôi qua, kể từ ngày tôi ra đi, nhưng tôi mãi không bao giờ quên được về thời gian rất có ý nghĩa mà tôi đã sống ở dưới mái trường này. Khi tôi viết những dòng này, tôi có một mơ ước mong manh là sẽ có một ai đó còn nhớ đến tên tôi, một người bạn học cũ hay một thầy, cô nào còn giữ chút hình ảnh về người học trò tội lỗi này, để nghe lời thú tội và xin lỗi dù rất muộn màng của tôi.
Mười năm trước, tôi ra trường với kết quả học tập rất cao, nhưng tôi không thấy tự hào hay hạnh phúc vì mình đã vinh danh cho trường mà ngược lại, tôi luôn mang tâm trạng của một kẻ tội đồ, tôi thấy mình đã có lỗi quá nhiều với trường, với bạn bè và thầy cô, tội lỗi đó chỉ một mình tôi hiểu, không ai lên án trách tôi một lời, nhưng lương tâm tôi không bao giờ tha thứ cho tôi được. Hôm nay tôi xin kể lại cho tất cả mọi người nghe về những điều này, và mong được tha thứ cho lỗi lầm của mình.
Mọi chuyện bắt đầu từ đâu ? Có thể từ rất xa trước đó, vào năm 1993, khi còn lớp 6. Tôi hoang mang và hụt hẫng vì những điểm số rất tệ. Tôi không thể nhớ được bài học. Không hiểu gì về môn toán, tôi dần bị mất căn bản. Điều đáng sợ nhất là tôi đang học ở một trường chuyên và ở trong lớp học đầu đàn. Nơi đó có những đứa trẻ xuất sắc nhất, thông minh và học giỏi. Tôi là một học sinh cá biệt, thứ hạng rất thấp trong lớp. Gia đình không hiểu chuyện gì đã xảy ra... Tôi bắt đầu sợ hãi, nói dối cha mẹ và che giấu thất bại của mình. Những đứa bạn vẫn hồn nhiên học tập, không quan tâm gì đến tôi, tôi cảm thấy mình cô đơn và lạc lõng giữa lớp học đó. Dần dần chúng xa lánh tôi như một thứ bệnh dịch. Các tổ bắt đầu đuổi tôi đi. Cha mẹ thằng bạn ngồi gần tôi đánh nó một trận và nói với cô chủ nhiệm chuyển chỗ ngồi cho nó, để không bị tôi làm hư hỏng. Thực ra tôi chỉ có mỗi một tội là ngu quá, chứ không có tật xấu nào hết. Sau nhiều ngày sống trong sợ hãi và buồn chán, tôi không muốn sống nữa. Lúc đó tôi chỉ là đứa nhỏ 13 tuổi, tôi chỉ suy nghĩ đơn giản là nếu mình chết, mọi chuyện đau buồn sẽ chấm dứt. Sau một buổi chiều đi học, tôi không về nhà mà đi lang thang dọc theo con đường; ngày càng xa trường học, tôi không muốn chết ở nhà, nhưng không biết làm cách nào. Trong túi tôi có vài viên thuốc ngủ (thực ra đó là Chlorpheramine - một loại Antihistamin thế hệ 1, mà sau này tôi hiểu là không thể giết chết ai, nó chỉ gây ngủ). Tôi càng đi xa trường, càng sợ. Lúc đó tôi đã nhắm mắt chạy băng qua những con đường đầy xe, chỉ mong sẽ có một tai nạn xảy ra... Không có gì xảy ra cả. Người ta chỉ mắng chửi tôi. Tôi nuốt mấy viên thuốc và cơn buồn ngủ ập tới, tôi nằm gục bên ghế đá công viên và không biết gì nữa...Khi tôi tỉnh dậy thì trời đã tối. Tôi nhức đầu và chóng mặt khủng khiếp. Biết mình không chết, tôi tiếp tục lang thang trên đường và khi tôi muốn băng qua đường lần nữa, cha tôi đã tìm thấy tôi. Ông đã lái xe vòng quanh để tìm tôi. Buổi tối hôm đó, cha mẹ ngồi nhìn tôi và khóc, họ không đánh đập tôi mà cũng không biết làm gì. Cuộc sống gia đình tôi 1 tuần sau đó như trong địa ngục, cha tôi khi thì nóng nảy khác thường, khi thì dỗ dành tôi. Mẹ tôi cứ đòi chết. Tôi không bao giờ quên được cảnh đó. Đó là lần mà tôi đau khổ nhất trong đời vì đã làm cha mẹ mình buồn và thất vọng. Chỉ vì chuyện học thôi... Tất cả cũng vì những điểm số và thứ hạng...
Lúc đó tôi không ngờ đây chỉ là màn mở đầu của một bi kịch khủng khiếp hơn nhiều sẽ diễn ra cho 3 năm sau
Nhiều bạn bè tôi ở trường y tự hào khoe là mình đạt học sinh giỏi 11-12 năm liền, có lẽ họ sẽ ngạc nhiên lắm khi thấy học bạ của tôi. Tôi có đủ những danh hiệu mà họ không thể ngờ, như: học sinh trung bình, yếu, hạnh kiểm TB, phải thi lại...vv. Chỉ còn mức ở lại lớp là tôi chưa có mà thôi. Năm học lớp 7, tình hình không khá gì hơn. Tôi vẫn luôn là học sinh cá biệt. Trí nhớ của tôi rất tệ, không có môn học bài nào mà tôi không phải bị điểm kém hay thi lại, ngay cả kì thi học kì rất quan trọng, tôi cũng chỉ có 4 điểm. Tôi mất căn bản hoàn toàn môn Toán... Môn Vật lý cũng tương tự. Thầy giáo dạy lý đã bất lực hoàn toàn, đối diện với tôi như một cái lò xo lì lợm mà mọi cố gắng của thầy đều bị dội ngược. Kì thi học kì năm đó tôi chỉ có 2 điểm vật lý. Thầy sợ hãi và chán nản khi báo cho tôi tin này. Tôi nhớ có lần sau khi nhận kết quả thi, tôi buồn lắm, trời lúc đó đang mưa tầm tả, tôi đi dưới trời mưa, mặc cho nước chảy ướt quần áo, đầu tóc, tôi không biết cảm giác lạnh của nước mưa hay trong lòng mình, cũng như tôi có khóc hay không, hay chỉ là nước mưa đang làm nhoè mắt mình.
Nguy hiểm nhất, là tôi bắt đầu lười biếng và buông xuôi, tôi lao vào chơi và không làm bài học bài nữa, việc học đối với tôi không còn là điều quan trọng nữa. Mọi người xa lánh mình, thì tôi tụ tập với bọn trẻ con hàng xóm, ngoài cổng trường, những trò chơi làm tôi quên đi tất cả. Tôi càng ngày càng tuột dốc. Cô giáo chủ nhiệm của tôi khi đó đã làm nhiều cách để thay đổi một đứa học trò hư hỏng như tôi. Giờ sinh hoạt lớp nào cô cũng cho cả lớp kể tội tôi , tôi phải đứng giữa lớp để mọi người báo lại cho cô những lỗi lầm của mình, như nói chuyện, không làm bài... Tôi rất sợ kiểu "đấu tố" này. Có một lằn ranh giới rất rõ giữa học sinh cá biệt và những học trò khác, những con ngoan trò giỏi... Có một vài lần cô phân công cho 2-3 đứa con gái kèm tôi học (có thể gọi là đôi bạn học tập, hay giúp bạn học tốt). Ban đầu tôi thấy trò này cũng ngộ ngộ, mặc dù chưa ý thức được nỗi nhục của một thằng con trai phải bị tụi con gái theo giữ như giữ em, tôi cũng lờ mờ nhận ra là nó không hay ho gì lắm. Rồi tôi thất vọng thực sự. Những đứa bạn này thực ra không biết giúp gì cho tôi, tụi nó tự lo cho bản thân nhiều hơn. Chuyện duy nhất mà nó làm là dò bài cho tôi mỗi ngày, và báo cáo lại cho cô giáo tất cả những lỗi lầm tôi đã mắc trong tuần. Tôi thấy sợ những cây anten này, dần dần tôi thấy mình cô đơn và không ai hiểu mình, tôi ghét tất cả những đứa trong lớp. Ngược lại, tụi nó cũng xa lánh tôi. Cô bé tổ trường có lần phải hét vào mặt tôi là: Phải đuổi bạn qua lớp khác học thôi.
Tôi không biết là trong tiềm thức mình, con quỷ đã thành hình và ngày càng lớn dần. Tội lỗi đầu tiên tôi làm là cho chính bản thân mình, tôi đã buông rơi tất cả, sống lười biếng và truỵ lạc trong thời gian dài, chính tôi tuột dốc và chìm sâu vào bùn nhơ. Nhưng tôi cũng nhận thấy là những người xung quanh mình không làm gì để cứu mình cả, họ chỉ đứng im và nhìn tôi chìm sâu dần dần, không ai chìa cho tôi một bàn tay nào hết.
Mỗi ngày đến trường là một ngày vui (Nếu bạn không phải là học sinh cá biệt ) Nếu tuổi học trò của các bạn trôi qua êm đềm, bạn sẽ không bao giờ hiểu được những gì tôi phải chịu đựng ngày đó. Các bạn luôn học bài thuộc, đến lớp ngồi khoanh tay ngoan ngoãn chép bài và luôn được điểm cao, cuộc đời sẽ rất tươi đẹp. Mỗi tuần các bạn có thể xem phim, nghe nhạc, đi chơi. Mùa hè đến các bạn sẽ rất vui khi nhận phần thưởng, ngày khai giảng trong lòng bạn sẽ rạo rực hứng thú, những ngày lễ như 20-11, các bạn sẽ vui bên thầy cô cùng bạn bè mình. Lúc nào thầy cô cũng nhìn bạn với cái nhìn yêu thương và trìu mến...Các bạn phải thử một lần bị coi là học sinh cá biệt, chỉ một ngày thôi, bạn sẽ hiểu tất cả những đau khổ và ức chế. Lần đầu bạn bị điểm kém là bao giờ vậy ? Bạn có sợ hãi ? thất vọng ? buồn và khóc ? Bạn đã từng bao giờ bị đòn roi vì chuyện học ? Bạn đã khóc bao lâu ? Vậy mà tôi đã từng là học sinh cá biệt trong suốt 4 năm trời. Mỗi một ngày trong suốt 4 năm đó đều đầy nỗi buồn và nước mắt. Không có ai muốn chơi với mình, mọi người nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ, khinh thường và tránh né. Mỗi lớp học đều có ít nhất là một học trò như vậy.
Nếu có thể dùng một từ để mô tả đời đi học, tôi sẽ chọn từ: tàn nhẫn. Vì thành tích người ta có thể làm tất cả. Người lớn dạy trẻ con phải biết dò xét, nghi ngờ lẫn nhau từ rất nhỏ. Tôi không biết ở đứa trẻ 12-13 tuổi thÌ từ hạnh kiểm có nghĩa gì, nhưng người ta đánh giá hạnh kiểm dựa trên những điều nhỏ nhặt như đi học quên đeo khăn quàng đỏ, trong lớp ngồi không quay qua quay lại hay nói chuyện, phải làm bài đầy đủ... Luôn có sao đỏ, tổ trưởng, và nhiều tai mắt khác của thầy cô để theo dõi bạn bè mình. Chỉ cần bạn không thể học giỏi bằng người khác, bạn sẽ thành học sinh cá biệt trong thời gian ngắn. Cuộc đời bạn coi như là một màu đen. Có lẽ tôi là một đứa hiếm hoi có thể thoát ra được khỏi vũng bùn đen tối đó. Ngay trong lúc tuyệt vọng nhất, ba má tôi phải than trời là: mày còn muốn đi học nữa không ? Trả lời dứt khoát để tao cho mày nghỉ đi làm; nhưng tôi vẫn tin là mình sẽ thoát ra được, tôi lúc nào cũng vùng vẫy muốn thoát ra, sửa chữa lỗi lầm của mình; tôi muốn trở thành học sinh giỏi lắm.
Nhưng khủng khiếp nhất là tôi đã biến thành một con quỷ, tôi chấp nhận điều đó để có đủ sức mạnh đảo ngược số phận mình. Năm học lớp 8 là thời gian đáng sợ nhất trong thời đi học của tôi. Có nhiều bước ngoặt đã xảy ra, và nhân cách của tôi bị biến dạng hoàn toàn sau đó. Từ một đứa trẻ sống vô tư, hồn nhiên và đối xử tốt với mọi người, tôi bắt đầu ghét chính bản thân mình và nhìn mọi người như kẻ thù. Tôi tự tử một lần nữa vào năm đó bằng cách cắt cổ tay với một lưỡi dao lam. Đau, nhiều máu và rất hoảng sợ, nhưng người ta đã cứu tôi thoát chết. Tôi hoàn toàn bị khủng hoảng khi đến trường học. Năm đó có hai sự kiện, một là trong lớp có thêm vài học sinh mới, hai là cô giáo chủ nhiệm. Có một bạn mới vào lớp là một thần đồng toán học, nó trở thành một siêu nhân trong mắt mọi người, và vì siêu nhân bay quá cao nên ai cũng chỉ là con kiến khi so sánh với cậu ta. Các giải thưởng học sinh giỏi quốc gia làm cậu ta nổi tiếng. Sự kiện thứ hai, là cô giáo chủ nhiệm. Cô ấy luôn mỉm cười, với ánh mắt sắc bén. Nhưng với người này, thì nụ cười đó là tình yêu thương, đối với một ai khác, nó ẩn chứa sự mỉa mai và đe doạ. Cô không nói nhiều, cũng không to tiếng, khi cô tức giận chỉ dùng một giọng lạnh nhạt và chua chát để làm cho ai đó phải sợ và xấu hổ. Cô quản lý kỉ luật lớp bằng nhiều cách, vào giờ sinh hoạt lớp, tôi phải đứng cúi gầm mặt và tất cả những đứa khác kể những vi phạm tôi đã làm. Cô chỉ cười nhạt và đặt câu hỏi gợi ý khuyến khích. Có lần tôi bị nóI oan, tức không chịu nổi, phải khóc mà ngăn nước mắt chảy ra trước cả lớp.
vào một giờ sinh hoạt lớp, cô ngồi ở phòng khác, những đứa có tên trong sổ đầu bài hay sao đỏ sẽ được mời sang cho cô hỏi, từng đứa một. Nó sẽ luôn khai thêm một đứa khác trong lớp nữa để được nhẹ tội. Trong những giờ hỏi cung này, không khí trong lớp nặng nề vô cùng, tất cả đều căng thẳng. Từng đứa đi và về, gọi tên ai đó đi theo...
SỔ liên lạc của tôi thời đó thường có những ghi chú như: mất trật tự 19 lần, nói chuyện 21 lần, không học bài 4 lần... Đại loại như thế. Khi những tội lỗi gom lại khá đầy đủ, cô sẽ viết giấy mời phụ huynh vào gặp mặt. Tôi sợ nhất là chuyện này.
Có một lần, tôi ngồi chờ trong lớp mà lòng sợ hãi, không biết tụi nó đã khai gì về mình, tôi quyết định trốn khỏi lớp, tôi xách cặp đi thẳng ra sân trường, định trốn về nhà. Cổng trường khoá, nên tôi lại lang thang quanh sân. Sau đó, cô cho 2 đứa bạn đi tìm bắt tôi về (một đứa đã khai tên tôi trong khi bị hỏi cung, và vì vậy tôi đã vào danh sách tử thần), tôi còn nhớ hình ảnh mình lúc đó như một con thú bị săn đuổi trong sân trường, hai thằng bạn khoá tay tôi lại và áp giải về lớp, đi ngang tất cả các lớp học. LúC đó tôi xấu hổ chỉ muốn chết ngay tại chổ, tôi thầm nghĩ nếu sau này mình là ăn cướp, hai đứa đó là công an, thì nó cũng xử với mình như thế là cùng. Khi về lớp, tôi như muốn xỉu, mặt cắt không còn giọt máu, cô giữ cặp tôi lại và định cho người về nhà mời cha mẹ tôi lên trường để đem tôi về. Tôi lúC đó quá hoảng hốt, như một con thú cùng đường tôi đã giật chiếc cặp khỏi tay cô và chạy như điên ra khỏi trường.
Câu chuyện này ngay cả bây giờ, nhiều đêm tôi gẫn còn nằm mơ thấY nó, tôi lại chạy trốn, cả lớp đuổi theo sau, tôi chạy mà không biết chạy về đâu...
Cô ơi, đã có một vực thẳm đủ rộng và sâu để con không bao giờ trở lại với lớp được, mà những người ở bên kia cũng không thể đến với con được nữa. Họ đã cho con biết cảm giác nhục nhã, xấu hổ, và lòng căm thù. Con thù ghét tất cả học sinh giỏi, tất cả cán bộ lớp suốt nhiều năm sau này...
Con nghĩ phải chi con chết ngày hôm đó, chứ đừng sống đến ngày nay, mà không dám nhìn mặt bạn bè cùng lớp một thời.
Đó cũng là ngày con quỷ trong tôi đã sinh ra, tôi muốn trở thành kẻ độc ác và làm cho người khác phải đau khổ như những gì tôi phải chịu đựng.
Lòng căm thù của tôi với những người học giỏi đã biến tôi từ một đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên trở thành một người tàn nhẫn, thủ đoạn và ích kỉ cùng cực. Năm lớp 9, tôi có một lời nguyền là bằng mọi giá phải trở thành học sinh giỏi, giỏi hơn những người quanh mình và làm họ phải đau khổ như mình đã chịu đựng. Từ chỗ mất căn bản hoàn toàn về toán, lý, hóa, tôi đã tự học và nắm lại kiến thức, nhưng ngày thi tốt nghiệp cấp 2 đến quá sớm, tôi không còn cơ hội để báo thù nữa, năm đó tôi đạt loại giỏi Chán nản, muốn chạy trốn mọi thứ, tôi đã chọn thi vào một trường cấp 3 không ai biết đến. Năm 1996, bạn bè tôi chen chân thi vào LHP, NTMK, LQD, NTH,HV, ... còn tôi nhắm mắt nộp đơn vào MC, M.Curie thời đó vẫn còn là một trường công, nhưng đối với tôi, đây là đất lạ, tôi có thể sống an thân ở đó mà không có ai biết về quá khứ của mình, để tôi có thể làm lại cuộc đời từ đầu. Với công lực rèn luyện suốt nửa năm trước đó, tôi đậu với số điểm rất cao, với cùng số điểm đó tôi có thể vào học bất cứ trường công lập nào khác...
Ngày đó, tội lỗi lớn nhất của tôi là không biết quí trọng màu cờ sắc áo, tôi muốn xin lỗi mái trường MC, vì những ngày tôi bước chân qua cổng trường mà cúi đầu buồn bã. Hình như tôi mang một mặc cảm vô hình là mình đang học ở một trường không có tiếng tăm trong thành phố. Khi mang phù hiệu MC, nhiều khi tôi còn thấy buồn tủi khi đứng cạnh những học sinh trường chuyên khác. Lẽ ra tôi phải thấy tự hào khi nghe bài ca hào hùng của trường, phải thấy điều kì diệu khi nơi đây đã cho tôi những tháng ngày bình an nhất sau cơn ác mộng. Tôi chỉ nhận ra điều này khi vào đại học, trong lớp gần 200 người chỉ có 2 người đến từ Marie curie, và còn có thể nói lên cái tên trường đó một cách tự hào hơn cả hàng đống những ngươi từng học lê hồng phong, vì học sinh LHP đậu đại học có vẻ là điều quá bình thường thưa các bạn.
Tội lỗi thứ hai của tôi là tâm lý của một người ở trọ. Phải, tôi xem trường, lớp như một chỗ trọ trên con đường đời, mà không thấy sân trường đẹp biết bao, những thầy cô đã thương yêu tôi đến nhường nào. Tất cả mở vòng tay ra che chở, nâng tôi dậy sau khi tôi ngã, còn tôi chỉ sống như một người khách trọ, vì lúc đó tôi bị mờ mắt bởi lòng thù hận, và luôn bị ám ảnh bởi ngưỡng cửa đại học. Đối với tôi, trường cấp 3 chỉ là một đoạn đường, một chiếc cầu mình phải băng qua để có bằng tú tài. Ba năm tôi ngồi trong lớp học mà chưa một lần tôi nhìn kỹ qua khung cửa để ghi vào óc mình hình ảnh sân trường, vị trí của những cái cây ra sao, chưa một lần ngồi ở cantine ăn uống. Tâm lý ở trọ này thể hiện rất rõ khi tôi chuyển lớp vào năm 12. Học lớp chuyên toán lý hóa A1 suốt 2 năm, nhưng chỉ vì mâu thuẫn với người thầy chủ nhiệm năm lớp 11 mà tôi quyết định "lưu vong", hè năm 1997 tôi vẫn tham gia thi cuối hè nhưng âm thầm gửi hồ sơ chuyển lớp, sang lớp A3, ngày khai giảng bạn bè cùng lớp ngỡ ngàng khi tôi biến mất, và tôi lại tiếp tục ở trọ thêm 1 năm nữa trong một lớp mà tôi chỉ là kẻ xa lạ, đó là năm cuối cấp. Chọn 1 cái bàn gần cuối lớp, tôi lầm lũi sống qua ngày và khép mình lại không giao tiếp với ai. Năm đó cô chủ nhiệm đề nghị tôi làm cán sự một môn học nào đó, nhưng tôi từ chối, tôi chỉ muốn làm một học sinh bình thường. Trong cái vỏ ốc của tôi, quá dày và chật hẹp.
Lỗi lầm thứ ba, là lòng ích kỉ của tôi, với mọi người xung quanh tôi đã cư xử rất tồi tệ, vô tâm, tàn nhẫn và lạnh lùng như một cái máy. Từ ngày đầu năm lớp 10, tôi đã lao vào học như điên, tôi học với cường độ gấp nhiều lần bạn bè mình, và trong mắt tôi chỉ có những điểm số. Có lẽ tâm trạng 1 người phải sống trong bùn nhơ, một ngày được ngoi lên, khiến tôi sợ hãi và mãi cắm đầu chạy trong đêm tối mịt mờ của sự mặc cảm, sự lo sợ và lòng thù hận... Tôi bắt đầu biết ghi điểm của bạn mình, theo dõi sát tiến bộ của họ, và điều chỉnh chi li, từng điểm một cho bản thân. Tôi chưa từng giúp đỡ bạn bè khi họ gặp khó khăn, không hiểu bài, nhưng lại nhìn những người giỏi hơn mình bằng sự ghen ghét nhỏ nhen. Tôi còn nhớ ngày vừa sang lớp A3, tôi đã ghi chép rất cẩn thận điểm tổng kết năm lớp 11 của nơi mà tôi sẽ đến, tôi phân loại và định vị những đối thủ trong từng môn, những cán sự bộ môn toán, lý, Hóa, văn... tôi khiêu chiến với họ ngay khi có thể. Mỗi khi bạn bè lên bảng làm bài tập, tôi đều muốn giải bằng 1 cách khác ngắn hơn, hay hơn. Nhiều khi tôi ở thế đối đầu trực tiếp với những người có hoàn cảnh hết sức đáng thương, con nhà nghèo, siêng học, cả năm chỉ mặc một màu áo dài cũ nát, tôi không bao giờ nhìn thấy nỗ lực của họ mà chỉ nhìn thấy trong mắt một đối thủ cần đeo đuổi phải tiêu diệt cho bằng được. Có lẽ sự tính toán bền bỉ đó đã giúp tôi vượt qua tất cả những học sinh giỏi đó. Ngày nào tôi không biết gì về Lý, về toán, mà tôi có thể thành con quỉ trong mắt mọi người khi thanh toán được những bài tập khó nuốt. Có gì vui khi làm vậy bạn ơi ? Đó là một tội lỗi với chính bản thân mình và người dạy mình mà thôi.
Tội lỗi thứ tư, đó là sự tự hủy hoại, tôi đã hủy hoại những ngày đẹp nhất thời học sinh cho việc học điên khùng của mình, và hủy hoại luôn cả nhân cách hồn nhiên, cũng là hình ảnh của chính tôi trong mắt mọi người. Ngày đó nhiều người còn nhớ hình ảnh của thằng Nhật Nam gầy ốm, mặt luôn khó chịu u tối, lầm lũi bước trên những hành lang một mình, ngồi một mình trong giờ chơi, áo quần thì bạc màu phấn (tôi thích dùng phấn để giải toán trên bảng hay trên sân), những hành vi rất không bình thường như luôn hít dầu xanh, tôi bị nghiện dầu, đi dưới mưa, cắn bút hay kích động đập bàn, rồi giải bài tập trên bảng bằng nét chữ nguệch ngoạc không ngay, làm xong thường bẻ phấn cho vào miệng nhai... thực sư( tôi không biết mạng sống của mình ngày đó còn kéo dài bao lâu, tôi sợ hãi ngày thi đại học, tôi đã luôn chuẩn bị cho mình về cái chết nếu bị thất bại, càng gần ngày thi tôi càng thức khuya nhiều hơn và căng thẳng. Tôi không có bạn bè, mà cũng không màng nghĩ tới nghười khác nhìn mình ra sao, tôi không để lại hình ảnh nào của mình trong album ai, từ chối viết lưu bút hay toàn ghi những chuyện vô nghĩa...
Tôi không bao giờ nhìn thấy tình yêu thương và trìu mến của thầy cô đã dành cho tôi, thầy dạy lý đã luôn thương tôi từ ngày tôi học năm lớp 11, vì tôi thích học Lý lắm, có lẽ thầy không bao giờ biết tôi từng là người học dốt môn lý từ năm lớp 7 để đi đến ngày nay. Thầy dạy Hóa với đôi mắt và nụ cuời thật nhân hậu, luôn chê tôi đi học thêm quá nhiều nên bị tẩu hỏa nhập ma, dùng dao phay giết ruồi, còn thầy toán năm lớp 12 rất hiền, thầy hiểu tôi đi học thêm luyện thi ở ngoài rất nhiều mà vẫn không lời nào oán trách tôi khi tôi làm bài tập riêng trong giờ học, thầy cũng không hề la mắng khi tôi giải toán trên giấy nháp bó thành x-áp chứ không viết vào tập đàng hoàng, rồi thầy giáo thể dục đã luôn nâng đỡ tôi dù tôi có thể lực rất yếu, cô chủ nhiệm năm 12 nhân từ có ánh mắt thật buồn khi biết tôi quay bài trong giờ kiểm tra mà cũng không phạt tôi... Còn những nụ cười cảm thông và bao tà áo dài duyên dáng... tôi đã sống gần những điều tuyệt vời đó suốt bao ngày tháng mà không nhận ra.
Ngày tôi ra trường, với mảnh bằng loại giỏi, tôi được tuyển thẳng vào đại học, tôi gục ngã vì kiệt sức, khi biết tin đó, và cũng vì hạnh phúc, nhưng niềm hạnh phúc đó cay đắng, chiều đó trời đổ mưa, tôi bước đi trên hè phố, bên cổng trường mà thấy mình đã mất tất cả. Không còn ai bên tôi nữa... Không có ai chia sẻ với tôi niềm vui này nữa... Tôi còn nhớ cô giáo dạy Sinh, vui mừng ôm bàn tay tôi qua song cửa khi thông báo điểm thi, và cô dạy Văn gọi điện để chú mừng tôi. Tôi không đủ can đảm để nói với những người thầy cô đó là mình chỉ là một con quỉ, mình đã sống 3 năm trong ngôi trường như một khách trọ và học tập như điên chỉ để trả thù...
Tôi viết bài này để nói một lời xin lỗi, dù muộn màng nhưng chân thành, mong tất cả những người đã ở bên tôi, đã dắt tôi đi, nâng tôi lên ... sẽ tha thứ cho tôi, để tôi cũng tha thứ được cho chính mình.
Tôi là học sinh Marie Curie, tôi tự hào vì điều đó. Không có marie Curie, tôi sẽ còn chạy trốn rất lâu.
Người ơi, đừng ép trẻ con học, đừng đánh giá chúng bằng điểm số, hãy để chúng sống vui tươi và lớn lên trong sự hồn nhiên, để cuộc đời học sinh đẹp hơn và không còn nuớc mắt.
- Mày chỉ là một thằng chạy trốn
Thật kì lạ... Người ngoài thấy tôi có tất cả những điều tốt đẹp. Tôi đậu tú tài năm 1999, với số điểm cao nhất trường lúc đó. Tốt nghiệp y khoa năm 25 tuổi, sang Paris du học bằng học bổng của Pháp và có bằng thạc sĩ 2 năm sau, đang làm luận án tiến sĩ... Cuộc đời liên tục mở ra cho tôi những thành công và may mắn. Nhưng tôi vẫn thấy mình thất bại và đang chạy trốn. Mười năm nay, tôi đã chạy trốn chính quá khứ của mình. Nhưng nó chưa bao giờ buông tha cho tôi. Trong giấc mơ, tôi luôn thấy những khuôn mặt và giọng nói đó, những người từng ở bên tôi vào thời đi học. Như một vòng xoáy không dứt. Có những người đã làm tổn thương tôi, cũng có những người bị tôi làm cho đau đớn khổ sở. Những kỉ niệm buồn không bao giờ quên được... Cứ cách vài năm, tôi lại tìm cách xa lánh tất cả những người biết quá khứ của mình, từng quen biết mình để đi tìm một tập thể mà ở đó không ai biết tôi là ai, đã từng làm gì. Chỉ như vậy tôi mới yên tâm sống và làm việc, nhưng tôi không bao giờ lừa được chính bản thân mình, quá khứ tội lỗi vẫn đeo bám tôi trong giấc mơ. Tôi chỉ là một con quỷ. Chính bạn bè lớp 12 của tôi đã gọi tôi là con quỷ, tên gọi này có lẽ phù hợp với tính cách độc ác của tôi vào thời đó. Tôi cũng không biết mình đã làm đúng hay sai nữa. Không thể tự phán xét mình.
Tôi quyết định sẽ kể lại cho các bạn nghe câu chuyện về con quỷ trong tâm hồn tôi, nó đã sinh ra và lớn lên như thế nào:
Tôi tên là Nhật Nam. Một cựu học sinh của trường MC khóa 1996-1999. Mười năm đã trôi qua, kể từ ngày tôi ra đi, nhưng tôi mãi không bao giờ quên được về thời gian rất có ý nghĩa mà tôi đã sống ở dưới mái trường này. Khi tôi viết những dòng này, tôi có một mơ ước mong manh là sẽ có một ai đó còn nhớ đến tên tôi, một người bạn học cũ hay một thầy, cô nào còn giữ chút hình ảnh về người học trò tội lỗi này, để nghe lời thú tội và xin lỗi dù rất muộn màng của tôi.
Mười năm trước, tôi ra trường với kết quả học tập rất cao, nhưng tôi không thấy tự hào hay hạnh phúc vì mình đã vinh danh cho trường mà ngược lại, tôi luôn mang tâm trạng của một kẻ tội đồ, tôi thấy mình đã có lỗi quá nhiều với trường, với bạn bè và thầy cô, tội lỗi đó chỉ một mình tôi hiểu, không ai lên án trách tôi một lời, nhưng lương tâm tôi không bao giờ tha thứ cho tôi được. Hôm nay tôi xin kể lại cho tất cả mọi người nghe về những điều này, và mong được tha thứ cho lỗi lầm của mình.
Mọi chuyện bắt đầu từ đâu ? Có thể từ rất xa trước đó, vào năm 1993, khi còn lớp 6. Tôi hoang mang và hụt hẫng vì những điểm số rất tệ. Tôi không thể nhớ được bài học. Không hiểu gì về môn toán, tôi dần bị mất căn bản. Điều đáng sợ nhất là tôi đang học ở một trường chuyên và ở trong lớp học đầu đàn. Nơi đó có những đứa trẻ xuất sắc nhất, thông minh và học giỏi. Tôi là một học sinh cá biệt, thứ hạng rất thấp trong lớp. Gia đình không hiểu chuyện gì đã xảy ra... Tôi bắt đầu sợ hãi, nói dối cha mẹ và che giấu thất bại của mình. Những đứa bạn vẫn hồn nhiên học tập, không quan tâm gì đến tôi, tôi cảm thấy mình cô đơn và lạc lõng giữa lớp học đó. Dần dần chúng xa lánh tôi như một thứ bệnh dịch. Các tổ bắt đầu đuổi tôi đi. Cha mẹ thằng bạn ngồi gần tôi đánh nó một trận và nói với cô chủ nhiệm chuyển chỗ ngồi cho nó, để không bị tôi làm hư hỏng. Thực ra tôi chỉ có mỗi một tội là ngu quá, chứ không có tật xấu nào hết. Sau nhiều ngày sống trong sợ hãi và buồn chán, tôi không muốn sống nữa. Lúc đó tôi chỉ là đứa nhỏ 13 tuổi, tôi chỉ suy nghĩ đơn giản là nếu mình chết, mọi chuyện đau buồn sẽ chấm dứt. Sau một buổi chiều đi học, tôi không về nhà mà đi lang thang dọc theo con đường; ngày càng xa trường học, tôi không muốn chết ở nhà, nhưng không biết làm cách nào. Trong túi tôi có vài viên thuốc ngủ (thực ra đó là Chlorpheramine - một loại Antihistamin thế hệ 1, mà sau này tôi hiểu là không thể giết chết ai, nó chỉ gây ngủ). Tôi càng đi xa trường, càng sợ. Lúc đó tôi đã nhắm mắt chạy băng qua những con đường đầy xe, chỉ mong sẽ có một tai nạn xảy ra... Không có gì xảy ra cả. Người ta chỉ mắng chửi tôi. Tôi nuốt mấy viên thuốc và cơn buồn ngủ ập tới, tôi nằm gục bên ghế đá công viên và không biết gì nữa...Khi tôi tỉnh dậy thì trời đã tối. Tôi nhức đầu và chóng mặt khủng khiếp. Biết mình không chết, tôi tiếp tục lang thang trên đường và khi tôi muốn băng qua đường lần nữa, cha tôi đã tìm thấy tôi. Ông đã lái xe vòng quanh để tìm tôi. Buổi tối hôm đó, cha mẹ ngồi nhìn tôi và khóc, họ không đánh đập tôi mà cũng không biết làm gì. Cuộc sống gia đình tôi 1 tuần sau đó như trong địa ngục, cha tôi khi thì nóng nảy khác thường, khi thì dỗ dành tôi. Mẹ tôi cứ đòi chết. Tôi không bao giờ quên được cảnh đó. Đó là lần mà tôi đau khổ nhất trong đời vì đã làm cha mẹ mình buồn và thất vọng. Chỉ vì chuyện học thôi... Tất cả cũng vì những điểm số và thứ hạng...
Lúc đó tôi không ngờ đây chỉ là màn mở đầu của một bi kịch khủng khiếp hơn nhiều sẽ diễn ra cho 3 năm sau
Nhiều bạn bè tôi ở trường y tự hào khoe là mình đạt học sinh giỏi 11-12 năm liền, có lẽ họ sẽ ngạc nhiên lắm khi thấy học bạ của tôi. Tôi có đủ những danh hiệu mà họ không thể ngờ, như: học sinh trung bình, yếu, hạnh kiểm TB, phải thi lại...vv. Chỉ còn mức ở lại lớp là tôi chưa có mà thôi. Năm học lớp 7, tình hình không khá gì hơn. Tôi vẫn luôn là học sinh cá biệt. Trí nhớ của tôi rất tệ, không có môn học bài nào mà tôi không phải bị điểm kém hay thi lại, ngay cả kì thi học kì rất quan trọng, tôi cũng chỉ có 4 điểm. Tôi mất căn bản hoàn toàn môn Toán... Môn Vật lý cũng tương tự. Thầy giáo dạy lý đã bất lực hoàn toàn, đối diện với tôi như một cái lò xo lì lợm mà mọi cố gắng của thầy đều bị dội ngược. Kì thi học kì năm đó tôi chỉ có 2 điểm vật lý. Thầy sợ hãi và chán nản khi báo cho tôi tin này. Tôi nhớ có lần sau khi nhận kết quả thi, tôi buồn lắm, trời lúc đó đang mưa tầm tả, tôi đi dưới trời mưa, mặc cho nước chảy ướt quần áo, đầu tóc, tôi không biết cảm giác lạnh của nước mưa hay trong lòng mình, cũng như tôi có khóc hay không, hay chỉ là nước mưa đang làm nhoè mắt mình.
Nguy hiểm nhất, là tôi bắt đầu lười biếng và buông xuôi, tôi lao vào chơi và không làm bài học bài nữa, việc học đối với tôi không còn là điều quan trọng nữa. Mọi người xa lánh mình, thì tôi tụ tập với bọn trẻ con hàng xóm, ngoài cổng trường, những trò chơi làm tôi quên đi tất cả. Tôi càng ngày càng tuột dốc. Cô giáo chủ nhiệm của tôi khi đó đã làm nhiều cách để thay đổi một đứa học trò hư hỏng như tôi. Giờ sinh hoạt lớp nào cô cũng cho cả lớp kể tội tôi , tôi phải đứng giữa lớp để mọi người báo lại cho cô những lỗi lầm của mình, như nói chuyện, không làm bài... Tôi rất sợ kiểu "đấu tố" này. Có một lằn ranh giới rất rõ giữa học sinh cá biệt và những học trò khác, những con ngoan trò giỏi... Có một vài lần cô phân công cho 2-3 đứa con gái kèm tôi học (có thể gọi là đôi bạn học tập, hay giúp bạn học tốt). Ban đầu tôi thấy trò này cũng ngộ ngộ, mặc dù chưa ý thức được nỗi nhục của một thằng con trai phải bị tụi con gái theo giữ như giữ em, tôi cũng lờ mờ nhận ra là nó không hay ho gì lắm. Rồi tôi thất vọng thực sự. Những đứa bạn này thực ra không biết giúp gì cho tôi, tụi nó tự lo cho bản thân nhiều hơn. Chuyện duy nhất mà nó làm là dò bài cho tôi mỗi ngày, và báo cáo lại cho cô giáo tất cả những lỗi lầm tôi đã mắc trong tuần. Tôi thấy sợ những cây anten này, dần dần tôi thấy mình cô đơn và không ai hiểu mình, tôi ghét tất cả những đứa trong lớp. Ngược lại, tụi nó cũng xa lánh tôi. Cô bé tổ trường có lần phải hét vào mặt tôi là: Phải đuổi bạn qua lớp khác học thôi.
Tôi không biết là trong tiềm thức mình, con quỷ đã thành hình và ngày càng lớn dần. Tội lỗi đầu tiên tôi làm là cho chính bản thân mình, tôi đã buông rơi tất cả, sống lười biếng và truỵ lạc trong thời gian dài, chính tôi tuột dốc và chìm sâu vào bùn nhơ. Nhưng tôi cũng nhận thấy là những người xung quanh mình không làm gì để cứu mình cả, họ chỉ đứng im và nhìn tôi chìm sâu dần dần, không ai chìa cho tôi một bàn tay nào hết.
Mỗi ngày đến trường là một ngày vui (Nếu bạn không phải là học sinh cá biệt ) Nếu tuổi học trò của các bạn trôi qua êm đềm, bạn sẽ không bao giờ hiểu được những gì tôi phải chịu đựng ngày đó. Các bạn luôn học bài thuộc, đến lớp ngồi khoanh tay ngoan ngoãn chép bài và luôn được điểm cao, cuộc đời sẽ rất tươi đẹp. Mỗi tuần các bạn có thể xem phim, nghe nhạc, đi chơi. Mùa hè đến các bạn sẽ rất vui khi nhận phần thưởng, ngày khai giảng trong lòng bạn sẽ rạo rực hứng thú, những ngày lễ như 20-11, các bạn sẽ vui bên thầy cô cùng bạn bè mình. Lúc nào thầy cô cũng nhìn bạn với cái nhìn yêu thương và trìu mến...Các bạn phải thử một lần bị coi là học sinh cá biệt, chỉ một ngày thôi, bạn sẽ hiểu tất cả những đau khổ và ức chế. Lần đầu bạn bị điểm kém là bao giờ vậy ? Bạn có sợ hãi ? thất vọng ? buồn và khóc ? Bạn đã từng bao giờ bị đòn roi vì chuyện học ? Bạn đã khóc bao lâu ? Vậy mà tôi đã từng là học sinh cá biệt trong suốt 4 năm trời. Mỗi một ngày trong suốt 4 năm đó đều đầy nỗi buồn và nước mắt. Không có ai muốn chơi với mình, mọi người nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ, khinh thường và tránh né. Mỗi lớp học đều có ít nhất là một học trò như vậy.
Nếu có thể dùng một từ để mô tả đời đi học, tôi sẽ chọn từ: tàn nhẫn. Vì thành tích người ta có thể làm tất cả. Người lớn dạy trẻ con phải biết dò xét, nghi ngờ lẫn nhau từ rất nhỏ. Tôi không biết ở đứa trẻ 12-13 tuổi thÌ từ hạnh kiểm có nghĩa gì, nhưng người ta đánh giá hạnh kiểm dựa trên những điều nhỏ nhặt như đi học quên đeo khăn quàng đỏ, trong lớp ngồi không quay qua quay lại hay nói chuyện, phải làm bài đầy đủ... Luôn có sao đỏ, tổ trưởng, và nhiều tai mắt khác của thầy cô để theo dõi bạn bè mình. Chỉ cần bạn không thể học giỏi bằng người khác, bạn sẽ thành học sinh cá biệt trong thời gian ngắn. Cuộc đời bạn coi như là một màu đen. Có lẽ tôi là một đứa hiếm hoi có thể thoát ra được khỏi vũng bùn đen tối đó. Ngay trong lúc tuyệt vọng nhất, ba má tôi phải than trời là: mày còn muốn đi học nữa không ? Trả lời dứt khoát để tao cho mày nghỉ đi làm; nhưng tôi vẫn tin là mình sẽ thoát ra được, tôi lúc nào cũng vùng vẫy muốn thoát ra, sửa chữa lỗi lầm của mình; tôi muốn trở thành học sinh giỏi lắm.
Nhưng khủng khiếp nhất là tôi đã biến thành một con quỷ, tôi chấp nhận điều đó để có đủ sức mạnh đảo ngược số phận mình. Năm học lớp 8 là thời gian đáng sợ nhất trong thời đi học của tôi. Có nhiều bước ngoặt đã xảy ra, và nhân cách của tôi bị biến dạng hoàn toàn sau đó. Từ một đứa trẻ sống vô tư, hồn nhiên và đối xử tốt với mọi người, tôi bắt đầu ghét chính bản thân mình và nhìn mọi người như kẻ thù. Tôi tự tử một lần nữa vào năm đó bằng cách cắt cổ tay với một lưỡi dao lam. Đau, nhiều máu và rất hoảng sợ, nhưng người ta đã cứu tôi thoát chết. Tôi hoàn toàn bị khủng hoảng khi đến trường học. Năm đó có hai sự kiện, một là trong lớp có thêm vài học sinh mới, hai là cô giáo chủ nhiệm. Có một bạn mới vào lớp là một thần đồng toán học, nó trở thành một siêu nhân trong mắt mọi người, và vì siêu nhân bay quá cao nên ai cũng chỉ là con kiến khi so sánh với cậu ta. Các giải thưởng học sinh giỏi quốc gia làm cậu ta nổi tiếng. Sự kiện thứ hai, là cô giáo chủ nhiệm. Cô ấy luôn mỉm cười, với ánh mắt sắc bén. Nhưng với người này, thì nụ cười đó là tình yêu thương, đối với một ai khác, nó ẩn chứa sự mỉa mai và đe doạ. Cô không nói nhiều, cũng không to tiếng, khi cô tức giận chỉ dùng một giọng lạnh nhạt và chua chát để làm cho ai đó phải sợ và xấu hổ. Cô quản lý kỉ luật lớp bằng nhiều cách, vào giờ sinh hoạt lớp, tôi phải đứng cúi gầm mặt và tất cả những đứa khác kể những vi phạm tôi đã làm. Cô chỉ cười nhạt và đặt câu hỏi gợi ý khuyến khích. Có lần tôi bị nóI oan, tức không chịu nổi, phải khóc mà ngăn nước mắt chảy ra trước cả lớp.
vào một giờ sinh hoạt lớp, cô ngồi ở phòng khác, những đứa có tên trong sổ đầu bài hay sao đỏ sẽ được mời sang cho cô hỏi, từng đứa một. Nó sẽ luôn khai thêm một đứa khác trong lớp nữa để được nhẹ tội. Trong những giờ hỏi cung này, không khí trong lớp nặng nề vô cùng, tất cả đều căng thẳng. Từng đứa đi và về, gọi tên ai đó đi theo...
SỔ liên lạc của tôi thời đó thường có những ghi chú như: mất trật tự 19 lần, nói chuyện 21 lần, không học bài 4 lần... Đại loại như thế. Khi những tội lỗi gom lại khá đầy đủ, cô sẽ viết giấy mời phụ huynh vào gặp mặt. Tôi sợ nhất là chuyện này.
Có một lần, tôi ngồi chờ trong lớp mà lòng sợ hãi, không biết tụi nó đã khai gì về mình, tôi quyết định trốn khỏi lớp, tôi xách cặp đi thẳng ra sân trường, định trốn về nhà. Cổng trường khoá, nên tôi lại lang thang quanh sân. Sau đó, cô cho 2 đứa bạn đi tìm bắt tôi về (một đứa đã khai tên tôi trong khi bị hỏi cung, và vì vậy tôi đã vào danh sách tử thần), tôi còn nhớ hình ảnh mình lúc đó như một con thú bị săn đuổi trong sân trường, hai thằng bạn khoá tay tôi lại và áp giải về lớp, đi ngang tất cả các lớp học. LúC đó tôi xấu hổ chỉ muốn chết ngay tại chổ, tôi thầm nghĩ nếu sau này mình là ăn cướp, hai đứa đó là công an, thì nó cũng xử với mình như thế là cùng. Khi về lớp, tôi như muốn xỉu, mặt cắt không còn giọt máu, cô giữ cặp tôi lại và định cho người về nhà mời cha mẹ tôi lên trường để đem tôi về. Tôi lúC đó quá hoảng hốt, như một con thú cùng đường tôi đã giật chiếc cặp khỏi tay cô và chạy như điên ra khỏi trường.
Câu chuyện này ngay cả bây giờ, nhiều đêm tôi gẫn còn nằm mơ thấY nó, tôi lại chạy trốn, cả lớp đuổi theo sau, tôi chạy mà không biết chạy về đâu...
Cô ơi, đã có một vực thẳm đủ rộng và sâu để con không bao giờ trở lại với lớp được, mà những người ở bên kia cũng không thể đến với con được nữa. Họ đã cho con biết cảm giác nhục nhã, xấu hổ, và lòng căm thù. Con thù ghét tất cả học sinh giỏi, tất cả cán bộ lớp suốt nhiều năm sau này...
Con nghĩ phải chi con chết ngày hôm đó, chứ đừng sống đến ngày nay, mà không dám nhìn mặt bạn bè cùng lớp một thời.
Đó cũng là ngày con quỷ trong tôi đã sinh ra, tôi muốn trở thành kẻ độc ác và làm cho người khác phải đau khổ như những gì tôi phải chịu đựng.
Lòng căm thù của tôi với những người học giỏi đã biến tôi từ một đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên trở thành một người tàn nhẫn, thủ đoạn và ích kỉ cùng cực. Năm lớp 9, tôi có một lời nguyền là bằng mọi giá phải trở thành học sinh giỏi, giỏi hơn những người quanh mình và làm họ phải đau khổ như mình đã chịu đựng. Từ chỗ mất căn bản hoàn toàn về toán, lý, hóa, tôi đã tự học và nắm lại kiến thức, nhưng ngày thi tốt nghiệp cấp 2 đến quá sớm, tôi không còn cơ hội để báo thù nữa, năm đó tôi đạt loại giỏi Chán nản, muốn chạy trốn mọi thứ, tôi đã chọn thi vào một trường cấp 3 không ai biết đến. Năm 1996, bạn bè tôi chen chân thi vào LHP, NTMK, LQD, NTH,HV, ... còn tôi nhắm mắt nộp đơn vào MC, M.Curie thời đó vẫn còn là một trường công, nhưng đối với tôi, đây là đất lạ, tôi có thể sống an thân ở đó mà không có ai biết về quá khứ của mình, để tôi có thể làm lại cuộc đời từ đầu. Với công lực rèn luyện suốt nửa năm trước đó, tôi đậu với số điểm rất cao, với cùng số điểm đó tôi có thể vào học bất cứ trường công lập nào khác...
Ngày đó, tội lỗi lớn nhất của tôi là không biết quí trọng màu cờ sắc áo, tôi muốn xin lỗi mái trường MC, vì những ngày tôi bước chân qua cổng trường mà cúi đầu buồn bã. Hình như tôi mang một mặc cảm vô hình là mình đang học ở một trường không có tiếng tăm trong thành phố. Khi mang phù hiệu MC, nhiều khi tôi còn thấy buồn tủi khi đứng cạnh những học sinh trường chuyên khác. Lẽ ra tôi phải thấy tự hào khi nghe bài ca hào hùng của trường, phải thấy điều kì diệu khi nơi đây đã cho tôi những tháng ngày bình an nhất sau cơn ác mộng. Tôi chỉ nhận ra điều này khi vào đại học, trong lớp gần 200 người chỉ có 2 người đến từ Marie curie, và còn có thể nói lên cái tên trường đó một cách tự hào hơn cả hàng đống những ngươi từng học lê hồng phong, vì học sinh LHP đậu đại học có vẻ là điều quá bình thường thưa các bạn.
Tội lỗi thứ hai của tôi là tâm lý của một người ở trọ. Phải, tôi xem trường, lớp như một chỗ trọ trên con đường đời, mà không thấy sân trường đẹp biết bao, những thầy cô đã thương yêu tôi đến nhường nào. Tất cả mở vòng tay ra che chở, nâng tôi dậy sau khi tôi ngã, còn tôi chỉ sống như một người khách trọ, vì lúc đó tôi bị mờ mắt bởi lòng thù hận, và luôn bị ám ảnh bởi ngưỡng cửa đại học. Đối với tôi, trường cấp 3 chỉ là một đoạn đường, một chiếc cầu mình phải băng qua để có bằng tú tài. Ba năm tôi ngồi trong lớp học mà chưa một lần tôi nhìn kỹ qua khung cửa để ghi vào óc mình hình ảnh sân trường, vị trí của những cái cây ra sao, chưa một lần ngồi ở cantine ăn uống. Tâm lý ở trọ này thể hiện rất rõ khi tôi chuyển lớp vào năm 12. Học lớp chuyên toán lý hóa A1 suốt 2 năm, nhưng chỉ vì mâu thuẫn với người thầy chủ nhiệm năm lớp 11 mà tôi quyết định "lưu vong", hè năm 1997 tôi vẫn tham gia thi cuối hè nhưng âm thầm gửi hồ sơ chuyển lớp, sang lớp A3, ngày khai giảng bạn bè cùng lớp ngỡ ngàng khi tôi biến mất, và tôi lại tiếp tục ở trọ thêm 1 năm nữa trong một lớp mà tôi chỉ là kẻ xa lạ, đó là năm cuối cấp. Chọn 1 cái bàn gần cuối lớp, tôi lầm lũi sống qua ngày và khép mình lại không giao tiếp với ai. Năm đó cô chủ nhiệm đề nghị tôi làm cán sự một môn học nào đó, nhưng tôi từ chối, tôi chỉ muốn làm một học sinh bình thường. Trong cái vỏ ốc của tôi, quá dày và chật hẹp.
Lỗi lầm thứ ba, là lòng ích kỉ của tôi, với mọi người xung quanh tôi đã cư xử rất tồi tệ, vô tâm, tàn nhẫn và lạnh lùng như một cái máy. Từ ngày đầu năm lớp 10, tôi đã lao vào học như điên, tôi học với cường độ gấp nhiều lần bạn bè mình, và trong mắt tôi chỉ có những điểm số. Có lẽ tâm trạng 1 người phải sống trong bùn nhơ, một ngày được ngoi lên, khiến tôi sợ hãi và mãi cắm đầu chạy trong đêm tối mịt mờ của sự mặc cảm, sự lo sợ và lòng thù hận... Tôi bắt đầu biết ghi điểm của bạn mình, theo dõi sát tiến bộ của họ, và điều chỉnh chi li, từng điểm một cho bản thân. Tôi chưa từng giúp đỡ bạn bè khi họ gặp khó khăn, không hiểu bài, nhưng lại nhìn những người giỏi hơn mình bằng sự ghen ghét nhỏ nhen. Tôi còn nhớ ngày vừa sang lớp A3, tôi đã ghi chép rất cẩn thận điểm tổng kết năm lớp 11 của nơi mà tôi sẽ đến, tôi phân loại và định vị những đối thủ trong từng môn, những cán sự bộ môn toán, lý, Hóa, văn... tôi khiêu chiến với họ ngay khi có thể. Mỗi khi bạn bè lên bảng làm bài tập, tôi đều muốn giải bằng 1 cách khác ngắn hơn, hay hơn. Nhiều khi tôi ở thế đối đầu trực tiếp với những người có hoàn cảnh hết sức đáng thương, con nhà nghèo, siêng học, cả năm chỉ mặc một màu áo dài cũ nát, tôi không bao giờ nhìn thấy nỗ lực của họ mà chỉ nhìn thấy trong mắt một đối thủ cần đeo đuổi phải tiêu diệt cho bằng được. Có lẽ sự tính toán bền bỉ đó đã giúp tôi vượt qua tất cả những học sinh giỏi đó. Ngày nào tôi không biết gì về Lý, về toán, mà tôi có thể thành con quỉ trong mắt mọi người khi thanh toán được những bài tập khó nuốt. Có gì vui khi làm vậy bạn ơi ? Đó là một tội lỗi với chính bản thân mình và người dạy mình mà thôi.
Tội lỗi thứ tư, đó là sự tự hủy hoại, tôi đã hủy hoại những ngày đẹp nhất thời học sinh cho việc học điên khùng của mình, và hủy hoại luôn cả nhân cách hồn nhiên, cũng là hình ảnh của chính tôi trong mắt mọi người. Ngày đó nhiều người còn nhớ hình ảnh của thằng Nhật Nam gầy ốm, mặt luôn khó chịu u tối, lầm lũi bước trên những hành lang một mình, ngồi một mình trong giờ chơi, áo quần thì bạc màu phấn (tôi thích dùng phấn để giải toán trên bảng hay trên sân), những hành vi rất không bình thường như luôn hít dầu xanh, tôi bị nghiện dầu, đi dưới mưa, cắn bút hay kích động đập bàn, rồi giải bài tập trên bảng bằng nét chữ nguệch ngoạc không ngay, làm xong thường bẻ phấn cho vào miệng nhai... thực sư( tôi không biết mạng sống của mình ngày đó còn kéo dài bao lâu, tôi sợ hãi ngày thi đại học, tôi đã luôn chuẩn bị cho mình về cái chết nếu bị thất bại, càng gần ngày thi tôi càng thức khuya nhiều hơn và căng thẳng. Tôi không có bạn bè, mà cũng không màng nghĩ tới nghười khác nhìn mình ra sao, tôi không để lại hình ảnh nào của mình trong album ai, từ chối viết lưu bút hay toàn ghi những chuyện vô nghĩa...
Tôi không bao giờ nhìn thấy tình yêu thương và trìu mến của thầy cô đã dành cho tôi, thầy dạy lý đã luôn thương tôi từ ngày tôi học năm lớp 11, vì tôi thích học Lý lắm, có lẽ thầy không bao giờ biết tôi từng là người học dốt môn lý từ năm lớp 7 để đi đến ngày nay. Thầy dạy Hóa với đôi mắt và nụ cuời thật nhân hậu, luôn chê tôi đi học thêm quá nhiều nên bị tẩu hỏa nhập ma, dùng dao phay giết ruồi, còn thầy toán năm lớp 12 rất hiền, thầy hiểu tôi đi học thêm luyện thi ở ngoài rất nhiều mà vẫn không lời nào oán trách tôi khi tôi làm bài tập riêng trong giờ học, thầy cũng không hề la mắng khi tôi giải toán trên giấy nháp bó thành x-áp chứ không viết vào tập đàng hoàng, rồi thầy giáo thể dục đã luôn nâng đỡ tôi dù tôi có thể lực rất yếu, cô chủ nhiệm năm 12 nhân từ có ánh mắt thật buồn khi biết tôi quay bài trong giờ kiểm tra mà cũng không phạt tôi... Còn những nụ cười cảm thông và bao tà áo dài duyên dáng... tôi đã sống gần những điều tuyệt vời đó suốt bao ngày tháng mà không nhận ra.
Ngày tôi ra trường, với mảnh bằng loại giỏi, tôi được tuyển thẳng vào đại học, tôi gục ngã vì kiệt sức, khi biết tin đó, và cũng vì hạnh phúc, nhưng niềm hạnh phúc đó cay đắng, chiều đó trời đổ mưa, tôi bước đi trên hè phố, bên cổng trường mà thấy mình đã mất tất cả. Không còn ai bên tôi nữa... Không có ai chia sẻ với tôi niềm vui này nữa... Tôi còn nhớ cô giáo dạy Sinh, vui mừng ôm bàn tay tôi qua song cửa khi thông báo điểm thi, và cô dạy Văn gọi điện để chú mừng tôi. Tôi không đủ can đảm để nói với những người thầy cô đó là mình chỉ là một con quỉ, mình đã sống 3 năm trong ngôi trường như một khách trọ và học tập như điên chỉ để trả thù...
Tôi viết bài này để nói một lời xin lỗi, dù muộn màng nhưng chân thành, mong tất cả những người đã ở bên tôi, đã dắt tôi đi, nâng tôi lên ... sẽ tha thứ cho tôi, để tôi cũng tha thứ được cho chính mình.
Tôi là học sinh Marie Curie, tôi tự hào vì điều đó. Không có marie Curie, tôi sẽ còn chạy trốn rất lâu.
Người ơi, đừng ép trẻ con học, đừng đánh giá chúng bằng điểm số, hãy để chúng sống vui tươi và lớn lên trong sự hồn nhiên, để cuộc đời học sinh đẹp hơn và không còn nuớc mắt.