sinbad_my_love
New Member
Những Câu Chuyện Về Hoa Tigôn (Rất Hay)
Câu Chuyện Thứ 1
Nó lặng lẽ đặt những nhánh hoa tigôn lên tấm bia trước mặt . Người đàn ông trong bức ảnh nhỏ được gắn trên bia như mỉm cười nhìn nó. Thời gian là một liều thuốc xoa dịu nỗi đau tốt nhất. Nhưng đối với nó lúc này, thời gian chỉ là một liều thuốc kích thích làm dấy lên nỗi đau trong lòng nó vốn không bao giờ lắng xuống suốt 7 năm trời.
18 tuổi không biết đã có phải là cái tuổi đủ để cảm nhận sự mất mát hay đau thương chưa ?! Riêng nó ... ở cái tuổi 11 nó đã có một nỗi đau riêng mà không phải đứa trẻ nào bằng tuổi nó cũng có !
Ngày nó sinh ra , mẹ nó mất. Một mình cha nó cố gồng gánh nuôi cho nó khôn lớn . Nó sinh ra trong sự tật nguyền, cả chân và tay đều bị teo nhỏ, yếu ớt so với những đứa trẻ bình thường khác.
Với tình thương của cha cuối cùng nó cũng được đến trường. Nó luôn bị chúng bạn bỏ ngoài lề trong các cuộc chơi. Nó buồn tủi với cái thân phận mà nó phải mang. Dỗi... Nó chẳng thèm quan tâm đến sự phớt lờ của chúng bạn đối với nó, sống co rúc trong góc của lớp học. Có một người thầy luôn ở bên nó. Thầy như là chỗ để nó trút hết những gánh nặng . Nó thích tâm sự với thầy về cha nó, về những hôm cha nó về nhà trễ, về mẹ nó xinh đẹp như thế nào trong những giấc mơ của nó ... giờ nó đã có một chỗ dựa tinh thần ngoài cha nó.
8 tuổi . Nó bị chúng bạn chọc phá, ngã sóng soài trên đất. Nó bất lực , cắn răng cam chịu, không thể đứng lên với đôi chân yếu ớt mà mẹ nó đã cho. Nó cảm thấy căm ghét bản thân mình, giận mẹ nó và chối từ cả sự quan tâm của người thầy mà nó luôn dựa dẫm mỗi khi vấp ngã.
Nó bệnh . Thầy đến tận nhà thăm nó, xoa đầu động viên, an ủi nó :
-"Em phải cố gắng đứng bằng đôi chân của mình. Đừng bao giờ bỏ cuộc ! Thầy kì vọng ở em rất nhiều "
-“Kì vọng ở em ? Thầy sai rồi … Em không đáng được như vậy ! Không đáng đâu thầy ơi… “
Nó chui vào mền trốn ... lẳng lặng khóc một mình. Nước mắt giàn giụa, nó cố khóc thật nhiều, khóc để không bao giờ nó yếu đuối như thế nữa, không bao giờ nó ngu ngốc như thế nữa !
Rồi nó tập đi, những bước đi ban đầu bao giờ cũng khó khăn và đau đớn . Mỗi ngày thầy đều đến nhà dẫn nó đến trường. Nó bước đi những bước đầu tiên theo từng bước chân của thầy. Con đường đất đỏ từ nhà nó đến trường không có nơi nào mà hai thầy trò chưa đặt chân đến. Nó lớn lên cùng với người cha thứ hai luôn ở bên nó .
11 tuổi . Ba nó ngã bệnh. Trong nhà, tiền thuốc thang tốn gần hết số tiền mà ba nó đã dành dụm được. Tiền mua gạo cũng bắt đầu cạn dần, sắp không còn đủ cho hai cha con sống qua những tháng ngày khó khăn. Nó bắt đầu biết được nỗi vất vả của cha nó khi gồng gánh để bảo vệ những hạnh phúc nhỏ nhoi của nó . Lo cho ba nên nó học sa sút, không còn đủ tiền để có thể đến trường. Nó nghỉ học kiếm việc làm. Thầy nổi giận khi biết tin nó định thôi học :
-"Em phải cố học để sau này thoát cảnh nghèo. Chẳng lẽ em muốn suốt cả đời này phải chịu vùi tương lai của mình trong cái nghèo hay sao ? Đừng nản chí … ! Cho dù có bất cứ điều gì xảy ra thầy vẫn luôn ủng hộ em ."
Bàn tay thầy đặt lên đôi vai gầy xương xẩu của nó. Nó chỉ biết cuối mặt ... nó cảm thấy nó lại làm cho thầy phải thất vọng :
-"Nhà em không còn đủ tiền để em học nữa !"
-"Thầy sẽ đóng !"
Nó cúi đầu ... buồn lặng lẽ :
-"Em không còn học nổi nữa thầy ạ ! Em không thể bằng ai được cả... thua xa mấy đứa bạn . Sống bám vào cha … nếu cha em xảy ra chuyện gì … “____Giọng nó bắt đầu nghẹn lại ___” … Em có cố cũng chẳng được gì !"
-"Em định đầu hàng số phận sao ?"
Nó khẽ gật đầu ...ngực nó nhói đau ! Mắt thầy đỏ hoe. Vung tay... một cái tát thật mạnh . Nó té nhoài xuống đất . Thầy bỏ đi. Nó cũng không thèm đứng dậy ... khóc âm thầm... Ráng chiều vỗ nhẹ vào má nó , có cái gì đang bóp chặt trái tim nó … lại đau….
Đêm... Ánh trăng lưỡi liềm yếu ớt cố níu kéo chút ánh sáng le lói trên mặt ao. Nó ngồi bên giường của ba nó, trông ông có vẻ tỉnh táo và khoẻ hơn trước nhiều. Cơn bạo bệnh đã may mắn không cướp người cha yêu quý của nó đi. Nó nhớ lại những lời của thầy hồi sáng. Nó hối hận, nắm tay thật chặt ... ngày mai nó sẽ đến trường xin lỗi thầy và hứa là sẽ thật cố gắng vượt qua số phận. Không bao giờ để thầy phải thất vọng nữa . Nó không thể ngủ được... mong trời mau sáng.
Nó ngồi trong lớp học nôn nóng. Hôm nay thầy không đến ! Nó đến nhà tìm và lặng lẽ ngồi đợi. Nó sợ thầy sẽ không chịu gặp nó, sợ thầy sẽ giận nó ... Thầy bệnh. Những cơn ho như át đi giọng nói của thầy thường ngày. Chỉ mới một ngày không gặp sao trông thầy xanh xao lạ. Thầy giới thiệu vợ thầy cho nó, dẫn nó đi thăm vườn và chỉ cho nó loài hoa mà thầy rất thích... hoa tigôn. Thầy nói hoa tigôn giống như trái tim bị vỡ. Hoa tigôn mỏng manh và yếu ớt, dễ bị tổn thương. Hôm đó nó cười nhiều... chưa bao giờ nó vui như thế ! Thầy xoa đầu nó ... cười nhạt :
-"Hứa với thầy ! Phải cố gắng vượt qua khó khăn của số phận. Cố gằng bước đi trên đường đời bằng chính đôi chân tật nguyền mà mẹ con đã cho con..."____Thầy lại ho rồi nói tiếp___"... Thầy không thể theo con mãi được ! Rồi sẽ đến lúc con phải bước đi những bước của chính con... sẽ không còn những bước đi mở đường của thầy nữa !Thầy mong được nhìn thấy ngày đó , nhưng thời gian không còn chờ đợi thầy nữa … Thầy xin lỗi !... "
Ngày đó nó vẫn chưa hiểu điều mà thầy nó muốn nói. Nó chỉ biết nhìn thầy nó rồi cười vô tư như nó đã từng cười mỗi khi hai thầy trò tập đi trên con đường đất đỏ .
Môn thi cuối cùng vừa xong. Bài làm của nó cũng khá tốt, nó chạy như bay sang nhà thầy để báo tin cho thầy mừng. Cả tuần lễ bận thi nên nó không có thời gian ghé thăm thầy. Nhưng rồi… nó ngẩn người nhìn dãy khăn tang trắng treo trước cửa nhà thầy. Tiếng kèn trống gọi hồn văng vẳng xuyên thấu tim gan nó. Một đứa trẻ mười một tuổi như nó thì biết gì là mất mát, biết gì là đau thương… chết lặng...
Dàn hoa hoa tigôn đang khóc, dãy khăn tang trắng đang khóc. Những cánh hoa tigôn như mất hết sức lực, thả mình buông xuôi theo từng cơn gió chiều thốc vào mắt nó… cay xè . Nó bước đến gần cổng, không muốn tin vào điều nó nhìn thấy. Người phụ nữ - vợ của thầy nắm tay nó , dẫn nó vào thắp cho thầy một nén hương. Nó rùng mình, quẳng mấy cây nhang cầm trên tay vụt chạy. Nó chạy thật nhanh vì sợ cái di ảnh của thầy đang nhìn nó. Nó không muốn tin đây là sự thật... không muốn. Có tiếng ai văng vẳng bên tai nó, có bài hát nào vang vọng trong cái ráng chiều tang tóc ... "Tigôn... Tigôn ... có ai nói tigôn như tim vỡ ..."
Mưa ... 18 tuổi. Nó đã là một chàng trai. Cha thắt lưng buộc bụng đưa nó lên thành phố học. Vừa nhận được giấy báo tuyển vào Đại Học nó vội đón xe về nhà. Nhìn ba nó đã ốm và già đi nhiều… ngực nó lại đau một cái đau kì lạ . Nó trở lại thăm mộ của thầy trong cơn mưa âm ỉ. Nó đưa tay sờ vào bức di ảnh khẽ thủ thỉ :
-"Con đã có thể đứng vững trên đôi chân của mình rồi thầy ạ ! Đều là nhờ thầy cả … Nếu không có thầy cuộc đời con giờ sẽ ra sao ? Con nhớ thầy lắm … Con đang sống vì thầy … đang sống thay cho thầy nên con sẽ thật cố gắng, sẽ không bao giờ làm thầy phải thất vọng một lần nào nữa ! Cám ơn tất cả những gì thầy đã cho con ! … "
Mưa mặn đắng ... Có tiếng hát của ai vọng qua làn mưa êm ả , rả rích của cơn mưa đầu mùa... " ...Tigôn... tigôn... có ai nói tigôn như tim vỡ..." ... Thầy ơi
CaptainSinbad
Câu Chuyện Thứ 1
Nó lặng lẽ đặt những nhánh hoa tigôn lên tấm bia trước mặt . Người đàn ông trong bức ảnh nhỏ được gắn trên bia như mỉm cười nhìn nó. Thời gian là một liều thuốc xoa dịu nỗi đau tốt nhất. Nhưng đối với nó lúc này, thời gian chỉ là một liều thuốc kích thích làm dấy lên nỗi đau trong lòng nó vốn không bao giờ lắng xuống suốt 7 năm trời.
18 tuổi không biết đã có phải là cái tuổi đủ để cảm nhận sự mất mát hay đau thương chưa ?! Riêng nó ... ở cái tuổi 11 nó đã có một nỗi đau riêng mà không phải đứa trẻ nào bằng tuổi nó cũng có !
Ngày nó sinh ra , mẹ nó mất. Một mình cha nó cố gồng gánh nuôi cho nó khôn lớn . Nó sinh ra trong sự tật nguyền, cả chân và tay đều bị teo nhỏ, yếu ớt so với những đứa trẻ bình thường khác.
Với tình thương của cha cuối cùng nó cũng được đến trường. Nó luôn bị chúng bạn bỏ ngoài lề trong các cuộc chơi. Nó buồn tủi với cái thân phận mà nó phải mang. Dỗi... Nó chẳng thèm quan tâm đến sự phớt lờ của chúng bạn đối với nó, sống co rúc trong góc của lớp học. Có một người thầy luôn ở bên nó. Thầy như là chỗ để nó trút hết những gánh nặng . Nó thích tâm sự với thầy về cha nó, về những hôm cha nó về nhà trễ, về mẹ nó xinh đẹp như thế nào trong những giấc mơ của nó ... giờ nó đã có một chỗ dựa tinh thần ngoài cha nó.
8 tuổi . Nó bị chúng bạn chọc phá, ngã sóng soài trên đất. Nó bất lực , cắn răng cam chịu, không thể đứng lên với đôi chân yếu ớt mà mẹ nó đã cho. Nó cảm thấy căm ghét bản thân mình, giận mẹ nó và chối từ cả sự quan tâm của người thầy mà nó luôn dựa dẫm mỗi khi vấp ngã.
Nó bệnh . Thầy đến tận nhà thăm nó, xoa đầu động viên, an ủi nó :
-"Em phải cố gắng đứng bằng đôi chân của mình. Đừng bao giờ bỏ cuộc ! Thầy kì vọng ở em rất nhiều "
-“Kì vọng ở em ? Thầy sai rồi … Em không đáng được như vậy ! Không đáng đâu thầy ơi… “
Nó chui vào mền trốn ... lẳng lặng khóc một mình. Nước mắt giàn giụa, nó cố khóc thật nhiều, khóc để không bao giờ nó yếu đuối như thế nữa, không bao giờ nó ngu ngốc như thế nữa !
Rồi nó tập đi, những bước đi ban đầu bao giờ cũng khó khăn và đau đớn . Mỗi ngày thầy đều đến nhà dẫn nó đến trường. Nó bước đi những bước đầu tiên theo từng bước chân của thầy. Con đường đất đỏ từ nhà nó đến trường không có nơi nào mà hai thầy trò chưa đặt chân đến. Nó lớn lên cùng với người cha thứ hai luôn ở bên nó .
11 tuổi . Ba nó ngã bệnh. Trong nhà, tiền thuốc thang tốn gần hết số tiền mà ba nó đã dành dụm được. Tiền mua gạo cũng bắt đầu cạn dần, sắp không còn đủ cho hai cha con sống qua những tháng ngày khó khăn. Nó bắt đầu biết được nỗi vất vả của cha nó khi gồng gánh để bảo vệ những hạnh phúc nhỏ nhoi của nó . Lo cho ba nên nó học sa sút, không còn đủ tiền để có thể đến trường. Nó nghỉ học kiếm việc làm. Thầy nổi giận khi biết tin nó định thôi học :
-"Em phải cố học để sau này thoát cảnh nghèo. Chẳng lẽ em muốn suốt cả đời này phải chịu vùi tương lai của mình trong cái nghèo hay sao ? Đừng nản chí … ! Cho dù có bất cứ điều gì xảy ra thầy vẫn luôn ủng hộ em ."
Bàn tay thầy đặt lên đôi vai gầy xương xẩu của nó. Nó chỉ biết cuối mặt ... nó cảm thấy nó lại làm cho thầy phải thất vọng :
-"Nhà em không còn đủ tiền để em học nữa !"
-"Thầy sẽ đóng !"
Nó cúi đầu ... buồn lặng lẽ :
-"Em không còn học nổi nữa thầy ạ ! Em không thể bằng ai được cả... thua xa mấy đứa bạn . Sống bám vào cha … nếu cha em xảy ra chuyện gì … “____Giọng nó bắt đầu nghẹn lại ___” … Em có cố cũng chẳng được gì !"
-"Em định đầu hàng số phận sao ?"
Nó khẽ gật đầu ...ngực nó nhói đau ! Mắt thầy đỏ hoe. Vung tay... một cái tát thật mạnh . Nó té nhoài xuống đất . Thầy bỏ đi. Nó cũng không thèm đứng dậy ... khóc âm thầm... Ráng chiều vỗ nhẹ vào má nó , có cái gì đang bóp chặt trái tim nó … lại đau….
Đêm... Ánh trăng lưỡi liềm yếu ớt cố níu kéo chút ánh sáng le lói trên mặt ao. Nó ngồi bên giường của ba nó, trông ông có vẻ tỉnh táo và khoẻ hơn trước nhiều. Cơn bạo bệnh đã may mắn không cướp người cha yêu quý của nó đi. Nó nhớ lại những lời của thầy hồi sáng. Nó hối hận, nắm tay thật chặt ... ngày mai nó sẽ đến trường xin lỗi thầy và hứa là sẽ thật cố gắng vượt qua số phận. Không bao giờ để thầy phải thất vọng nữa . Nó không thể ngủ được... mong trời mau sáng.
Nó ngồi trong lớp học nôn nóng. Hôm nay thầy không đến ! Nó đến nhà tìm và lặng lẽ ngồi đợi. Nó sợ thầy sẽ không chịu gặp nó, sợ thầy sẽ giận nó ... Thầy bệnh. Những cơn ho như át đi giọng nói của thầy thường ngày. Chỉ mới một ngày không gặp sao trông thầy xanh xao lạ. Thầy giới thiệu vợ thầy cho nó, dẫn nó đi thăm vườn và chỉ cho nó loài hoa mà thầy rất thích... hoa tigôn. Thầy nói hoa tigôn giống như trái tim bị vỡ. Hoa tigôn mỏng manh và yếu ớt, dễ bị tổn thương. Hôm đó nó cười nhiều... chưa bao giờ nó vui như thế ! Thầy xoa đầu nó ... cười nhạt :
-"Hứa với thầy ! Phải cố gắng vượt qua khó khăn của số phận. Cố gằng bước đi trên đường đời bằng chính đôi chân tật nguyền mà mẹ con đã cho con..."____Thầy lại ho rồi nói tiếp___"... Thầy không thể theo con mãi được ! Rồi sẽ đến lúc con phải bước đi những bước của chính con... sẽ không còn những bước đi mở đường của thầy nữa !Thầy mong được nhìn thấy ngày đó , nhưng thời gian không còn chờ đợi thầy nữa … Thầy xin lỗi !... "
Ngày đó nó vẫn chưa hiểu điều mà thầy nó muốn nói. Nó chỉ biết nhìn thầy nó rồi cười vô tư như nó đã từng cười mỗi khi hai thầy trò tập đi trên con đường đất đỏ .
Môn thi cuối cùng vừa xong. Bài làm của nó cũng khá tốt, nó chạy như bay sang nhà thầy để báo tin cho thầy mừng. Cả tuần lễ bận thi nên nó không có thời gian ghé thăm thầy. Nhưng rồi… nó ngẩn người nhìn dãy khăn tang trắng treo trước cửa nhà thầy. Tiếng kèn trống gọi hồn văng vẳng xuyên thấu tim gan nó. Một đứa trẻ mười một tuổi như nó thì biết gì là mất mát, biết gì là đau thương… chết lặng...
Dàn hoa hoa tigôn đang khóc, dãy khăn tang trắng đang khóc. Những cánh hoa tigôn như mất hết sức lực, thả mình buông xuôi theo từng cơn gió chiều thốc vào mắt nó… cay xè . Nó bước đến gần cổng, không muốn tin vào điều nó nhìn thấy. Người phụ nữ - vợ của thầy nắm tay nó , dẫn nó vào thắp cho thầy một nén hương. Nó rùng mình, quẳng mấy cây nhang cầm trên tay vụt chạy. Nó chạy thật nhanh vì sợ cái di ảnh của thầy đang nhìn nó. Nó không muốn tin đây là sự thật... không muốn. Có tiếng ai văng vẳng bên tai nó, có bài hát nào vang vọng trong cái ráng chiều tang tóc ... "Tigôn... Tigôn ... có ai nói tigôn như tim vỡ ..."
Mưa ... 18 tuổi. Nó đã là một chàng trai. Cha thắt lưng buộc bụng đưa nó lên thành phố học. Vừa nhận được giấy báo tuyển vào Đại Học nó vội đón xe về nhà. Nhìn ba nó đã ốm và già đi nhiều… ngực nó lại đau một cái đau kì lạ . Nó trở lại thăm mộ của thầy trong cơn mưa âm ỉ. Nó đưa tay sờ vào bức di ảnh khẽ thủ thỉ :
-"Con đã có thể đứng vững trên đôi chân của mình rồi thầy ạ ! Đều là nhờ thầy cả … Nếu không có thầy cuộc đời con giờ sẽ ra sao ? Con nhớ thầy lắm … Con đang sống vì thầy … đang sống thay cho thầy nên con sẽ thật cố gắng, sẽ không bao giờ làm thầy phải thất vọng một lần nào nữa ! Cám ơn tất cả những gì thầy đã cho con ! … "
Mưa mặn đắng ... Có tiếng hát của ai vọng qua làn mưa êm ả , rả rích của cơn mưa đầu mùa... " ...Tigôn... tigôn... có ai nói tigôn như tim vỡ..." ... Thầy ơi