1 Vài Truyện Ngắn

sinbad_my_love

New Member
Ðề: 1 Vài Truyện Ngắn

Nếu có một điều ước, tôi sẽ ước...

--------------------------------------------------------------------------------

Colby Point là một thị trấn nhỏ yên tĩnh, Ông Bill đưa gia đình mình về định cư tại đây để tìm một cuộc sống thanh bình cho vợ mình, bà Cleo vì bà bị liệt. Cùng sống với hai ông bà là cô cháu gái Margie. Ngôi nhà của họ vừa êm ả như những nhà khác trong thị trấn, vừa rộn rã với cô bé nhí nhảnh Margie.




Chủ nhật nào, Margie cũng rất háo hức chờ buổi lễ tại nhà thờ của thị trấn. Vì bà Cleo không đi được nên ông Bill ở nhà cùng bà. Chính vì thế, họ nhờ người hàng xóm cho Magie đi cùng. Cả thị trấn nhộn nhịp vì đây là dịp mọi người được gặp nhau, chia sẻ với nhau mọi chuyện sau một tuần bận rộn.

Sáng hôm đó, bé Margie ngồi nhẩm lại những gì mình sẽ mong ước trong buổi lễ cuối tuần. Thực ra, Margie đã thuộc lòng vì cô bé chỉ có một điều ước. Khi được gọi tên, từng người một nói lời chúc của mình với mọi người và người cuối cùng là Margie, người ít tuổi nhất tại buổi lễ. Cô bé nói: “Cháu ước gì ông bà cháu có thể đến dự lễ tại nhà thờ. Bà cháu không đi được và ông cháu phải ở nhà để trông bà. Cháu ước điều này vì ông bà lâu lắm rồi không đi dự lễ được mặc dù rất muốn đi. Cháu muốn giữ bí mật điều ước này vì nếu nó có thể xảy ra thì ông bà chắc sẽ ngạc nhiên lắm!”.

Sáng chủ nhật tuần sau, ông Bill và bà Cleo rất ngạc nhiên khi thấy Margie trông có vẻ rất sốt ruột. Cô bé cứ đi đi lại lại trong phòng khách.

- Có chuyện gì thế hả cháu? Cả sáng nay cháu không ngồi yên lúc nào cả- Ông Bill hỏi.

- Cháu đang đợi một điều kỳ diệu xảy ra ông ạ. Cháu cảm thấy nó sẽ xảy ra!

- Chắc chắn rồi- bà Cleo đáp- cháu là một bé ngoan, thế nào năm mới điều ước của cháu cũng thành sự thật cho xem!

Ông Bill bước đến gần cửa sổ để lấy chiếc áo khoác thì chợt nhận thấy con đường phía trước nhà có rất nhiều xe ôtô dừng lại. Ông chỉ cho bà Cleo và Margie xem và cả hai rất ngạc nhiên vì thời gian này trong năm thì ngoài đường có rất ít xe cộ. Ông Bill nhìn bà Cleo và cả hai quay sang nhìn Margie. Ông Bill hỏi:

- Có phải đó là điều ước của cháu không?

- Cháu ước gì ông bà có thể đi nhà thờ và cháu cảm thấy rằng điều ước cua mình có thể trở thành sự thật. Ông bà ơi nhìn kìa, ông mục sư kia kìa, mọi người ở nhà thờ về đấy! Họ đang tiến thẳng đến nhà mình!

Quả đúng là như vậy. Đó là những người sống trong thị trấn đến chia vui cùng ông Bill và bà Cleo. Họ mang đến bánh, quà tặng và cả những lời chúc cho hai ông bà. Họ cùng ăn uống, nói chuyện và ca hát. Hai ông ba chưa bao giờ vui như thế trong suốt nhiều năm nay.

Đêm đó, khi mọi người đã ngủ yên, Margie khẽ đẩy cửa và bước ra sân. Cô bé ngước nhìn những ngôi sao và nói khẽ: “Cảm ơn nhé điều ước, vì đã trở thành sự thật!”. Đó là một trong những điều ước của Margie mà cô bé không bao giờ quên; điều ước luôn đi cùng với cô bé với tình yêu thương của ông bà, sự quan tâm của những người hàng xóm tốt bụng. Margie thật hạnh phúc.

Tôi biết điều đó rất rõ- bởi bé Margie ngày đó chính là tôi!

th_heartpump.gif
CaptainSinbad
 

sinbad_my_love

New Member
Ðề: 1 Vài Truyện Ngắn

Viết cho Mẹ!

--------------------------------------------------------------------------------

Đứa em mình vừa tốt nghiệp phổ thông, cũng trùng hợp với một bài viết phỏng dịch từ Internet của Tú Vân. Mong rằng bài viết này sẽ được chuyển đến những người mẹ đã đang tảo tần, lam lũ hi sinh cho những đứa con khờ dại. Mong các mẹ nhận lấy như một lời tri ân, sự kính thương vô bờ bến từ chúng con.



Viết cho Mẹ!



Khi con lên một, Mẹ mớm ăn và tắm sạch cho con.
Con cảm ơn Mẹ bằng cách khóc suốt cả đêm dài.
Năm con hai tuổi, Mẹ dạy con châp chững bước
Con cảm ơn Mẹ bằng cách bỏ chạy khi Mẹ gọi tên

Lúc con lên ba, Mẹ chuẩn bị bữa ăn cho con bằng cả tình yêu của mình
Con cảm ơn Mẹ bằng cách hất văng cả muỗng đĩa
Con được bốn tuổi, Mẹ tặng con bút chì màu
Con cảm ơn Mẹ bằng cách tô đủ màu lên chiếc bàn ăn

Được năm tuổi tròn, Mẹ diện quần áo đẹp cho con đi chơi lễ
Con cảm ơn Mẹ bằng cách giẩm vào đống bùn gần bên
Bước lên sáu, Mẹ dắt con đến trường
Con cảm ơn Mẹ bằng cách gào lên: ”Con không đi đâu!”

Khi con bảy tuổi, Mẹ mua cho con một quả bóng
Con cảm ơn Mẹ bằng cách ném trái bóng vào cửa sổ nhà hàng xóm
Lúc con lên tám, Mẹ đưa cho con que kem
Con cảm ơn Mẹ bằng cách để kem nhỏ bẩn cả vạt áo lành




Năm con chín tuổi, Mẹ cho con đi học đàn
Con cảm ơn Mẹ bằng cách chẳng buồn sờ đến phím
Khi con được mười tuổi, Mẹ bận rộn đưa đón con suốt ngày
Nào đá bóng, thể thao, nào sinh nhật bè bạn …
Con cảm ơn Mẹ bằng cách nhảy ra khỏi xe và chẳng buồn ngoái lại

Năm con được mười một tuổi, Mẹ đưa con cùng các bạn con đi xem phim
Con cảm ơn Mẹ bằng cách yêu cầu được ngồi ở một hàng ghế khác
Sang năm 12 tuổi, Mẹ khuyến cáo con không nên xem một số show trên truyền hình
Con cảm ơn Mẹ bằng cảm giác sung sướng mỗi khi Mẹ đi vắng

Bước vào tuổi thứ 13, mẹ nhắc con sắp phải đi hớt tóc rồi
Con cảm ơn Mẹ bằng cách nói Mẹ chẳng có thẩm mỹ gì cả.
Vào tuổi 14, Mẹ tiêu cả tháng lương của mình cho con chuyến cắm trại hè
Con cảm ơn Mẹ bằng cách quên viết cho Người dù chỉ một lá thư

Lúc con 15 tuổi, Mẹ mong chờ một vòng tay yêu thương sau những giờ làm việc mệt nhoài
Con đáp lại bằng cửa phòng khoá chặt.
Năm con mười sáu tuổi, Mẹ dạy con cách điều khiển xe
Con cảm ơn Mẹ bằng cách phóng vù vù mỗi khi có dịp

Mười bảy tuổi lẻ, Mẹ chờ mong những lời sẻ chia của con.
Con lại ôm lấy điện thoại suốt buổi tối với bạn bè.

Tròn mười tám, Mẹ bật khóc tại lễ tốt nghịêp của con
Con ôm chầm lấy Người mà dạt dào hạnh phúc
Vòng tay con lâu lắm rồi mới choàng lấy đôi vai gầy guộc thân thương
Mới cảm nhận hết nỗi nhọc nhằn và chiều sâu tình mẹ...


TRIỆU TÚ VÂN

th_heartpump.gif
CaptainSinbad
 

sinbad_my_love

New Member
Ðề: 1 Vài Truyện Ngắn

Chiếc cassette cũ

Chủ nhật ở nhà, bạn lại lôi cái máy cassette hiệu Sharp cũ xì ra lau chùi. Có lẽ cái máy này cũng chẳng kém tuổi bạn bao nhiêu. Nhiều người ái ngại bảo quẳng quách cái máy đó đi hay bán rẻ cho mấy bà mua ve chai cho rồi. Bạn chỉ cười.





Bạn kể quê bạn ở xứ dừa Bến Tre. Cái xứ mà khi đêm xuống, nằm trong nhà người ta có thể nghe cả tiếng ho của một con... muỗi. Chán cái cảnh sớm tối nặng nề này, ba của bạn giấu mẹ, lấy hết số tiền dành dụm bấy lâu để mua cái máy hát này.

Mẹ biết chuyện giận ba lắm, nhưng chỉ hai ngày mẹ lại mê tít cái máy. Thế là từ đó, mỗi ngày, khi gà chưa lên chuồng, cả nhà lại quây quần bên cái máy hát.

Thời gian dần trôi, bạn tốt nghiệp phổ thông, rồi đậu đại học, ngơ ngác khăn gói lên Sài Gòn bắt đầu một cuộc sống mới. Tuần đầu tiên xa nhà, thư về bạn thút thít nỗi buồn, nỗi nhớ đủ thứ.

Một buổi trưa Sài Gòn mưa mù trời, bạn hết hồn khi nghe tiếng bà chủ nhà gọi xuống gặp ba - đang co ro trong chiếc áo mưa mỏng tang, trên tay ôm chặt cái bọc to đùng, lót cẩn thận. Vào nhà, ba nhẹ nhàng tháo cái bọc, nói: “Tối buồn, con mở băng hay đài mà nghe...”. Ba nhìn con, con nhìn ba và cái máy cassette, cả hai nghẹn lòng. Rồi ba đội mưa, tất tả về lại Bến Tre cho kịp chuyến xe.

Cái máy hát lăn lóc theo bạn suốt những năm đại học. Nó cũ quá, lúc hư cái này, lúc hư cái kia. Mỗi lần đem đi sửa, bạn chỉ sợ tiệm từ chối vì ngại.

Rồi bạn ra trường, có việc làm ổn định. Dù lương dư sức mua được dàn máy hifi nhưng bạn vẫn giữ gìn cái máy cassette cũ. Ba đã vĩnh viễn đi xa sau một cơn bạo bệnh. Cái máy cũ cũng tự dưng tắt tiếng, không sử dụng được, sửa cũng không được. Lúc rảnh, bạn lại lôi cái máy cũ xì, cồng kềnh ra lau chùi, dù nó chẳng còn dùng gì được.




“Mỗi lần ngồi bên chiếc máy, hình như mình thấy ba đang ở đâu đó, đang cười cười nhìn mình”, bạn bảo.


th_heartpump.gif
CaptainSinbad
 

sinbad_my_love

New Member
Ðề: 1 Vài Truyện Ngắn

TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Moses Mendelssohn, ông nội của nhà soạn nhạc nổi tiếng người Đức, là một người có vẻ bề ngoài rất xấu xí. Ngoài vóc người thấp bé, ông còn bị gù lưng nữa.

Một ngày kia, ông tới thăm một thương gia ở Hamburg, người này có cô con gái rất dễ thương tên là Frumtje, Moses đã yêu cô say đắm. Nhưng tuyệt vọng, bởi cô tỏ ra sợ sệt vẻ ngoài xấu xí của ông.

Đến lúc phải ra về, Moses thu hết can đảm đi lên cầu thang vào phòng cô gái, hy vọng có một cơ hội cuối cùng để nói chuyện với cô. Đối với ông, cô là hiện thân cho vẻ đẹp thiên thần, nhưng cô đã làm cho ông thật buồn khi luôn tránh nhìn ông. Sau những cố gắng để có được một vài câu xạ giao, Moses bối rối hỏi cô: "Cô có tin hôn nhân là việc đã được định đoạt bởi kiếp trước trên thiên đường không?"

"Tôi tin",cô gái trả lời trong khi mắt vẫn nhìn xuống sàn nhà. "và ông cũng tin chứ?"

"Có, tôi tin như vậy", ông trả lời. "Cô biềt đấy, ở trên thiên đường, mỗi khi một cậu bé được sing ra, Chúa trời cho cậu ấy biết về cô gái mà cậu sẽ cưới làm vợ. Khi tôi sinh ra, cô dâu tương lai của tôi đã được chỉ định. Chúa còn nói thêm rằng vợ tôi sẽ bị gù. ngay lúc đó tôi kêu lên: "Ôi Chúa, một người phụ nữ gù hẳn sẽ là một thảm kịch! Thưa Ngài, xin Ngài hãy ban cho con cái bướu đó để người vợ của con được xinh đẹp".

Frumtje ngước lên nhìn vào mắt ông, và trong phút chốt, tâm tưởng cô có một sự xáo trộn mãnh liệt. Cô vươn người tới đưa tay cho Mendelsson nắm lấy và sau đó đã trở thành người vợ tận tụy của ông.

th_heartpump.gif
CaptainSinbad
 

sinbad_my_love

New Member
Ðề: 1 Vài Truyện Ngắn

Mãi mãi offline!!!!!!

--------------------------------------------------------------------------------

Trời lại mưa, những cơn mưa đầu mùa làm tôi nhớ tới hồi mới gặp anh trên mạng. Thưở đó mùa mưa cũng vừa mới đến, còn tôi thì mới biết truy cập Internet... Những cuộc trò chuyện trên mạng đã làm cho tôi cảm thấy mình gần gũi anh hơn.






Mỗi sáng, sau khi tỉnh giấc, công việc đầu tiên tôi làm là kết nối với Internet, đánh thức anh bằng phím Ctrl+G, buzz anh một cái rồi hét toáng: “Dậy thôi, sáng rồi". Anh cười và trả lời bằng một cú buzz tương tự: "Dậy rồi"...

Thời gian cứ thế trôi qua, lần nào gặp anh offline, tôi cũng buzz anh một cái và nói: “Nhìn anh offline ngộ hơn online nhiều". Dù chuyện gặp nhau online và offline càng ngày càng thường xuyên hơn nhưng tôi vẫn không bỏ thói quen buzz anh mỗi sáng. Mỗi lần thấy tên anh trong danh sách bạn bè đang online, tôi cảm thấy thật dễ chịu.

Ba năm sau ngày chúng tôi gặp nhau, anh chuyển công tác lên tỉnh. Mỗi sáng, dù không còn thấy tên anh trong danh sách bạn bè đang online, tôi vẫn buzz anh một cái... Mỗi lần, từ tỉnh về offline với tôi, anh điều buzz tôi một cái vào trán: “Em làm tràn cái offline list của anh đó"...

Thế rồi có một ngày, người thân của anh báo với tôi rằng không bao giờ anh còn có thể online được nữa, anh đã mãi mãi offline. Tôi nhận tin đó trong bành hoàng. Tôi bỏ thói quen online mỗi sáng ngay khi vừa tỉnh giấc, để không buzz rồi gọi anh thức nữa, anh đang yên giấc mà...

Sáng ấy, đúng vào ngày kỷ niệm chúng tôi biết nhau, tôi online, định buzz anh như một cách tưởng niệm người đã khuất thì bỗng nhiên tên anh trong danh sách bạn bè đang online sáng lên, tim tôi muốn ngừng đập khi thấy anh buzz tôi: “Tuy anh không còn có thể online để trò chuyện với em như nữa nhưng anh vẫn muốn nhắc
- Dậy đi em. Kèm cú buzz đó là một thông báo nho nhỏ cho biết đó là dịch vụ tự động nhắn tin theo lịch. Tôi đã khóc, cho anh, cho tôi và cho cả những buổi sáng online gọi nhau thức dậy

th_heartpump.gif
CaptainSinbad
 

sinbad_my_love

New Member
Ðề: 1 Vài Truyện Ngắn

Trường học cô đơn



Ai có dịp ghé qua Trường tiểu học Ái Tân ở làng Bảo Sơn, huyện Khoan Điểm, Liêu Ninh (một tỉnh miền đông bắc Trung Quốc - TQ) cũng không khỏi chạnh lòng khi chứng kiến khung cảnh im ắng và đìu hiu của nó. Đây là ngôi trường duy nhất tại TQ và có lẽ trên thế giới, được mở ra cho chỉ một học sinh.

Cậu học trò đặc biệt của trường là Lương Lương (tên nhân vật đã được thay đổi). Cha em là người đầu tiên ở huyện Khoan Điểm mang trong người virus HIV sau khi đi lao động ở nước ngoài về.




Do không biết về tình trạng của mình nên ông đã vô tình lây bệnh cho mẹ em. Ngày Lương Lương chào đời cách đây tám năm cũng là ngày em đeo trên mình bản án tử hình khắc nghiệt của một bệnh nhân HIV/AIDS.

Ngày tựu trường năm ngoái, Lương Lương háo hức xách cặp đến Trường tiểu học Bảo Sơn. Điều cậu nhận được trong ngày đầu tiên đến lớp chính là thái độ sợ hãi và xa lánh của bạn bè. Ngày thứ hai, nhiều học sinh nghỉ học hoặc xin chuyển trường.

Ngày thứ ba, giáo viên gọi Lương Lương lên, khuyên em nghỉ học. "Các bạn không muốn chơi với em vì sợ bị nhiễm bệnh" - Lương Lương buồn bã nói.

Ở làng Bảo Sơn, nơi mà điều kiện y tế và giáo dục còn nghèo nàn lạc hậu hơn so với những thành phố lớn, nhắc đến AIDS là người dân nghĩ ngay đến một căn bệnh khủng khiếp cần phải tránh xa.

Dù phòng y tế và phòng giáo dục địa phương đã tổ chức họp mặt để tuyên truyền kiến thức phòng chống AIDS và thuyết phục dân làng cho Lương Lương đi học, nhưng câu trả lời mà họ nhận được là "không".

Để bảo đảm quyền đến lớp của cậu bé, chính quyền quyết định mở một ngôi trường dành riêng cho em, đặt tên là Ái Tân.

Ngôi trường mang tên tình thương này thật ra là một phòng làm việc của hội đồng làng được sửa sang lại chút ít. Trường cũng có đầy đủ bàn ghế và bảng đen giống như ở Trường Bảo Sơn, nơi Lương Lương từng được học trong ba ngày ngắn ngủi.

Chi phí hằng năm của trường lên đến 2.250 USD (cao hơn rất nhiều so với chi phí bình quân mà Chính phủ TQ dành cho một học sinh tiểu học), được các phòng giáo dục của huyện, thị xã và làng chia nhau đóng góp.

Giáo viên duy nhất của trường là thầy Vương Lê Quyền, một nhân viên làm trong ngành văn hóa về hưu, tuổi đã ngoài 60. Thầy vừa kiêm vai trò giáo viên dạy toán, Hoa văn, âm nhạc và thể dục, vừa là người bạn duy nhất của Lương Lương.

Do điều kiện sức khỏe nên cậu bé chỉ đi học một buổi/ngày. Trong giờ thể dục và những giờ nghỉ sau khi học xong, hai thầy trò cùng nhau chơi các môn bóng rổ, bóng bàn, bóng chuyền và thậm chí cả... bắn bi.

"Tôi chỉ cố làm hết sức mình để cậu bé có việc để làm và luôn cảm thấy vui vẻ khi đi học. Nhưng thật sự, Lương Lương cần có bạn bè đồng trang lứa. Cậu bé quá cô đơn" - thầy Vương ngậm ngùi nói khi nhìn cậu học trò bé nhỏ đang đứng tần ngần bên cửa sổ lớp học.

Ánh mắt của em hướng về Trường Bảo Sơn, nằm cách đấy chưa đến 30 m, nơi các cô bé cậu bé bằng tuổi mình đang vui vẻ chơi đùa.

Đến nay, đã có bốn người ở huyện Khoan Điểm có HIV/AIDS dương tính. Lương Lương là bệnh nhân trẻ em duy nhất trong số đó. Vì vậy mà có thể Trường Ái Tân sẽ mãi là ngôi trường cô đơn dành riêng cho một mình cậu.


THANH TRÚC

th_heartpump.gif
CaptainSinbad
 

sinbad_my_love

New Member
Ðề: 1 Vài Truyện Ngắn

Định nghĩa từ FAMILY

--------------------------------------------------------------------------------

Tôi va phải một người lạ trên phố khi người này đi qua. “Ồ xin lỗi”, tôi nói. Người kia trả lời: “Cũng xin thứ lỗi cho tôi, tôi đã không nhìn cô”. Chúng tôi rất lịch sự với nhau.
Nhưng ở nhà thì mọi chuyện lại khác. Tối nọ, lúc tôi đang nấu bếp thì cậu con trai đến đứng sau lưng. Tôi quay người và đụng vào thằng bé làm nó ngã chúi xuống sàn nhà. “Tránh xa chỗ khác” - tôi cau mày nói. Con trai tôi bước đi, trái tim bé nhỏ của nó vỡ tan. Tôi đã không nhận ra là mình đã quá nóng nảy.
Khi đã lên giường tôi nghe một giọng nói thì thầm: “Khi đối xử với người lạ con rất lịch sự, nhưng với con mình con đã không làm như vậy. Hãy đến tìm trên sàn nhà bếp, có những bông hoa đang nằm ở cửa. Đó là những bông hoa mà con trai con đã mang đến cho con. Tự nó hái lấy những bông hoa này: nào hoa hồng, màu vàng và cả màu xanh nữa. Nó đã yên lặng đứng đó để mang lại cho con điều ngạc nhiên, còn con thì không bao giờ thấy những giọt nước mắt đã chảy đẫm lên trái tim bé nhỏ của nó”.
Lúc này thì tôi bật khóc. Tôi lặng lẽ đến bên giường con trai và quỳ xuống: “Dậy đi, con trai bé nhỏ, dậy đi. Có phải những bông hoa này con hái cho mẹ không?”. Thằng bé mỉm cười: “Con tìm thấy chúng ở trên cây kia. Con hái cho mẹ vì chúng đẹp như mẹ. Con biết là mẹ thích lắm, đặc biệt là bông hoa màu xanh”.
Thế bạn có biết từ family có nghĩa là gì không?
FAMILY = Father And Mother, I Love You!


th_heartpump.gif
CaptainSinbad
 

sinbad_my_love

New Member
Ðề: 1 Vài Truyện Ngắn

Lá thư của mẹ


Mẹ thương yêu của con,
Chỉ còn vài ngày nữa là con được trở về trong vòng tay thương mến của mẹ. Lần này, không như những ngày cuối tuần khác, khi mà xong những giờ học, lòng con lại tràn ngập nỗi nhớ nhà, rồi chợt chạnh lòng nhìn thấy bạn bè xếp đồ về gia đình. Mẹ ơi, con sắp được gặp mẹ rồi. Con sẽ được nghe tiếng mẹ nói, được ăn những món ăn mẹ nấu, được cùng mẹ đi chợ, và có lẽ, cũng sẽ có những lần mẹ sẽ la con khi con vô ý... Con thèm lắm cảm giác được ở bên gia đình.


Mẹ biết không, trong hành trang con mang theo trong những năm tháng xa nhà, luôn có lá thư đầu tiên mẹ gửi cho con. Từng lời trong thư đã in sâu vào trái tim của con. Con không nhớ hết đã bao lần con đọc đi đọc lại những dòng chữ đó. Con không nhớ hết đã bao lần mắt con ướt đẫm vì tâm tình mẹ gửi trọn vào những trang thư. Con ước gì trái đất trở nên nhỏ lại, con ước gì khoảng cách nửa vòng thế giới chỉ là một vài tiếng đường lái xe, con ước gì, ước gì...

Mẹ ơi, có lẽ khi viết thư, mẹ nghĩ rằng mẹ cần dặn dò con nhiều điều trong cuộc sống mới, mẹ muốn con bớt nhớ nhà và nhận thấy ba mẹ luôn dõi bước theo con. Nhưng mẹ ơi, điều con nhận được hơn cả những điều đó nhiều. Con nhận thấy trong đó tấm lòng yêu thương hết mực của mẹ. Mẹ đã chuẩn bị cho con từng chút một vì mẹ biết sẽ có ngày con rời xa mái nhà thương yêu, nơi mà con chưa bao giờ đi đâu không về quá hai ngày. Mẹ dạy con cách nấu ăn, mẹ đăng ký cho con học may. Vậy mà con nào biết đâu. Con đã quá vô tư, suốt ngày hồn nhiên bên sách vở và bạn bè. Lời mẹ viết thật đơn giản: bây giờ chắc con đã hiểu những điều lâu nay mẹ chuẩn bị cho con...

Lá thư theo con, là bạn với con trong những lúc con nhớ nhà. Mẹ dạy con sống yêu thương mặc dù chung quanh cuộc sống sẽ rất khó khăn. Con mong rằng con sẽ làm được điều này trong trọn những năm tháng con sống. Nếp sống yêu thương mà con học được chính là từ cách xử sự của mẹ đối với những người xung quanh, với gia đình, và cho riêng bản thân con nữa.

Mẹ luôn nhắc con phải uống thuốc kẻo không bị bệnh viêm mũi, phải mặc áo ấm nếu không sẽ bị cảm mỗi khi trời lạnh. Vậy mà mẹ không có thời gian dành riêng cho mình. Suốt một đời mẹ tần tảo thức khuya dậy sớm. Con nhớ những ngày con con nhỏ, bên bếp lửa bập bùng mỗi khi trời chưa sáng, mẹ đã nấu cơm chuẩn bị bán cho khách. Con nhớ những buổi trưa mẹ lặn lội đi chợ lấy hàng cho cửa hàng nhà mình quên cả bữa ăn. Con nhớ những bữa tối mẹ trằn trọc lo toan chi tiêu của gia đình, nhất là từ khi con đi học xa, càng nhiều chi phí hơn. Mẹ ơi, con mong ước sao mẹ luôn khỏe và bớt đi những lo toan.

Có một điều trong thư mẹ dặn con không được làm, nhưng con đã làm ngược lại. Mẹ không cho phép con khóc trước những dòng chữ của mẹ. Mẹ dặn con cần phải cứng rắn hơn. Con đã khóc, khóc rất nhiều. Con mong ước những dòng nước mắt sẽ cuốn đi bớt nỗi nhớ nhà trong con, sẽ giúp con quyết tâm phấn đấu để thành công hơn trong cuộc sống, nhưng trên hết, để con được hiểu mẹ yêu con đến dường nào.

Mẹ ơi, con sẽ về, gia đình mình rồi sẽ có thêm tiếng cười, tiếng nói, tiếng kể chuyện huyên thuyên của con. Nhưng con biết, cũng sẽ đâu đó có những lần con làm ba mẹ không vui. Con mong mẹ sẽ tha thứ cho con trong những lúc con lỡ lời, thiếu sót. Con sẽ cố gắng để ba mẹ vui lòng hơn.

Con sẽ về, những bữa cơm trong nhà sẽ thêm một người. Con sẽ về để thấy nụ cười của mẹ, để chợt ngắm nhìn mẹ khi mẹ ngủ, để được mẹ kêu là “bé”, mặc dù với những người chung quanh con không còn nhỏ nữa...

Con sẽ về, để một lần nữa được đắm mình trong suối nguồn yêu thương...

th_heartpump.gif
CaptainSinbad
 

sinbad_my_love

New Member
Ðề: 1 Vài Truyện Ngắn

Hoài niệm về mẹ



Vậy là Má đã thực sự rời xa con để về cõi vĩnh hằng. Ngày và ngày vẫn tiếp nối trôi đi với những con đường con đã chở Má qua với những cơn nắng gay gắt của cái nóng mùa hè và những cơn mưa ngập đường chắn cả lối đi. Tất cả dường như không có gì thay đổi thế nhưng bên con giờ đây Má đã không còn nữa để con có thể kể lể đôi điều.


Bao năm trôi qua Má đã hy sinh cả quãng đời xuân xanh để nuôi dạy con thế nhưng khi con đã trưởng thành những tưởng sẽ làm Má vui lúc về già thí Má lại vĩnh viễn ra đi để lại trong con bao yêu thương tiếc nuối đong dầy. Từng ngày, từng ngày trôi qua nỗi đau mất Mẹ khiến lòng con quặn thắt. Thương cho cuộc đời của Má chịu quá nhiều cực khổ. Cô thôn nữ xinh xắn ở quê nhà là Má đã làm bao trái tim thổn thức. Thế rồi Má cũng chọn cho mình một bờ vai để nương tựa nhưng rồi tất cả đều không như ý… Từ năm 18 tuổi Má đã đơn độc nuôi con, hơn 40 năm trôi qua Má đã từ chối những hạnh phúc của riêng mình tần tảo lo cho con đến ngày khôn lớn, bao khổ đau Má 1 mình cam chịu mãi mong cho con có được cuộc sống đủ đầy. Bao nhiêu năm qua sống trong sự chở che của Má con đã trưởng thành, đã ra đời vậy mà ở gần Má con nào biết, nào hay. Giờ đây thì căn bệnh nan y đã cướp Má đi để lại trong con là những u uất khổ sầu. Má mất đi rồi sau những giờ làm việc từ cơ quan trên đường về nhà con đã để mặc cho nước mắt tuôn rơi, lòng se lạnh gặm nhấm nỗi buồn mất Mẹ. Má bệnh nhưng chưa nằm tại chỗ ngày nào để làm khổ con Má, có những cơn đau hành hạ nhưng Má cố gắng chịu để con được yên giấc nồng say cho ngày sau còn phải đi làm, thuốc đắng bao nhiêu Má cũng cố uống mong được sống để lo cho con thế nhưng Má đã không thực hiện được như ý mình mong muốn.

Má ơi! Tình thương yêu lo lắng của Má dành cho con như nguồn suối chảy mãi không bao giờ ngơi nghỉ, Má đã là chỗ dựa vững chắc che chắn, che chở cho đời con. Sự nhẫn nại chịu đựng bao cay đắng phủ phàng tần tảo lo cho con có cuộc sống đủ đầy để giờ đây khi Má mất rồi con mới cảm thấy thật xót xa đau đớn. Lúc Má còn sống Má luôn mong con tìm được một nửa của mình nhưng bao năm trôi qua con không hề quan tâm đến điều đó - tìm ra một nửa của mình đâu phải là chuyện dễ. Ai sẽ là người biết yêu thương, biết cảm thông va cùng chia sẻ những mất mát quá lớn của đời con? Ai sẽ là bóng mát cuộc đời để che chắn tay trong tay cùng nhau đi đến cuối cuộc đời này hả Má? Bao năm qua con cứ mãi vui chơi với bạn bè để giờ đây Má mất rồi con mới cảm thấy thật có lỗi với Má. Có lẽ chỉ khi nào ở địa vị người Mẹ con mới hiểu được thế nào là tình mẫu tử.

Má ơi! Những kỷ niệm, những lo lắng và chăm sóc thương yêu của Má dành cho con, con mãi luôn khắc ghi trong trí nhớ. Làm sao con có thể quên được khi hàng ngày đối diện với thực tế - những kỷ niệm luôn sống mãi trong con, khi về đến nhà không có Má ngồi tựa của chờ mong. Con không còn được nghe những lời nhắc nhở, lo lắng và thương yêu của Má nữa rồi. Má mất rồi con thật hụt hẫng chơ vơ. Má có biết trong con bây giờ đầy nỗi ăn năn hối tiếc khi nghĩ lúc Má bên cạnh đã không biết trân quý những tình cảm của người Mẹ hiền; để giờ đây lòng đầy trống vắng, đơn độc trong suốt cuộc hành trình này. Nước mắt mãi rơi, con thật ngậm ngùi với những nghĩ suy về Mẹ.

Má kính yêu của con! Ngày của Mẹ lại đến, bao món quà, những bông hoa được kết thật đẹp của những người con đầy lòng thương yêu dâng tặng Mẹ. Riêng con, chẳng có gì ngoài những hoài niệm viết về Má như một lời sám hối tuy đã muộn màng nhưng, đó là cả tấm lòng của con đó Má à. Con mong ở một nơi xa xăm nào đó Má sẽ cười thật tươi tha thứ cho đứa con ngoan cố đã nhiều lần làm khổ Má nhưng rồi Má vẫn bao dung nhẹ nhàng bỏ qua những lỗi lầm của con. Má ơi! ở cõi hư vô xin Má hãy yên lòng vì dù sao chăng nữa con của Má cũng đã trưởng thành, chẳng có gì làm Má phải bận tâm đâu. Con nguyện sẽ sống thật xứng đáng với những gì Má hằng mong ước, Má ơi!

Đứa con gái duy nhất của Má


th_heartpump.gif
CaptainSinbad
 

sinbad_my_love

New Member
Ðề: 1 Vài Truyện Ngắn

Mẹ!


Sinh nhật lần thứ 18 của con, Mẹ tặng con đóa cúc trắng và dịu dàng bảo con “Con đã tròn 18 tuổi, đã là một công dân thực thụ, con có quyền làm những gì mà con cho là đúng, nhưng con phải luôn nhớ - hãy làm người tốt”. Con cười giòn tan “Người tốt thì có gì khó!”. Mẹ mỉm cười không nói gì, còn con thì thấy sao Mẹ lại đòi hỏi thấp ở con thế.



Sinh nhật lần thứ 23 của con, Mẹ tặng con một đóa hồng đỏ thắm. Trước bao nhiêu bạn bè của con, Mẹ vừa cười vừa nói “Con đã trưởng thành, sắp trở thành một luật sư, hãy làm những việc tốt nhé!”. Con lại cười “Người tốt quan trọng thế sao? Con sẽ kiếm thật nhiều tiền để Mẹ có thể đi thăm quan khắp các chùa chiền”. Mẹ chỉ nhìn con và cười. Con thấy rõ niềm vui đang long lanh trong đôi mắt Mẹ.

Sinh nhật lần thứ 24 của con, đến 8h30 tối mẹ mới gọi điện chúc mừng con. Con tủi thân oà khóc “Con vào Sài Gòn nửa năm nay, Mẹ chẳng gọi điện cho con gì cả, ngay cả sinh nhật con mà đến giờ này Mẹ mới thèm gọi cho con”. Mẹ lại cười bảo “Con đã lớn, đã tự chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình, Mẹ chỉ gọi cho con một lần vào cái ngày mà Mẹ đau tưởng chết để sinh ra con, đó là ngày không thể nào quên với Mẹ. Mẹ luôn tin con sẽ sống thật bản lĩnh!”.

Sinh nhật lần thứ 25 của con, con gọi điện ra cho Mẹ và thông báo cuối năm sẽ kết hôn. Mẹ hỏi con rất khẽ “Các con yêu nhau chứ?”. Con ngạc nhiên trả lời “Tất nhiên rồi, thưa Mẹ”. Mẹ nói “Cuộc sống sẽ có rất nhiều điều xảy ra không thể biết trước, nếu các con thật lòng yêu nhau thì mới có thể vượt qua được”. Con phì cười “Con yêu thì mới lấy chứ”.

Sinh nhật lần thứ 26 của con, con cứ nhìn mãi vào tấm ảnh trên bàn thờ của Mẹ, Mẹ đã hứa sẽ chúc mừng sinh nhật con vào cái ngày mà không bao giờ Mẹ quên được. Hình như Mẹ đang cười với con, chỉ có điều Mẹ chẳng nói gì cả.

Ngày con sinh bé Trung, tự nhiên con nhớ Mẹ kỳ lạ, có lẽ ngày xưa Mẹ cũng hạnh phúc như con bây giờ. Con tưởng tượng ra cảnh Mẹ bế con nhỏ xíu như bé Trung bây giờ rồi tự cười một mình. Thấy nhớ Mẹ hơn bao giờ.

Sinh nhật lần thứ 27 của con, con run rẩy nộp tờ đơn xin ly hôn rồi nhìn ảnh Mẹ oà khóc. Lời Mẹ văng vẳng bên tai như vừa mới đâu đây. Phải chăng con đã sai?

Sinh nhật lần thứ 28 của con, cả gia đình quây quần chúc mừng sinh nhật con. Vợ chồng con đã vượt qua cơn khủng hoảng, con đã nói với chồng câu nói của Mẹ ngày nào bởi vì chúng con thật lòng yêu nhau Mẹ ạ! Em gái con cũng đã lấy chồng, ngày cưới con thay Mẹ trao cho em món quà kỷ niệm. Lời hứa lo cho em trước khi Mẹ lâm chung con đã hoàn thành.

Cho dù con chưa trở thành một luật sư nhưng con đã cố gắng trở thành một người tốt và sống có bản lĩnh. Trong sâu thẳm tâm hồn, con vẫn luôn khắc ghi những lời dặn dò thương yêu của Mẹ.

th_heartpump.gif
CaptainSinbad
 
Top