Lệ châu giếng ngọc

phoebe_clamp

New Member
[AUDIO]http://upload.tuantrinh.info/download.php?f=2822&k=560058&fn=-hackSIGN-Fakewings.wma[/AUDIO]

Lệ châu giếng ngọc




Ở phương nam có giai nhân
Cười một tiếng nghiêng thành
Cười hai tiếng nghiêng nước
Có thành trì nào sánh bằng sắc đẹp của nàng




Ngàn năm đã xa….

Lại chỉ một giấc mơ thoáng qua, vua Thục choàng tỉnh. Hình ảnh mẹ của Mỵ Châu vẫn cứ mãi đeo bám ông trong giấc mơ. Đã từ rất lâu gương mặt thanh tú nhưng buồn bã đến nao lòng ấy đã hóa thạch trong trái tim ông. Người con gái núi Tản mà ông chưa bao giờ lấy về làm vợ, người con gái vì sinh ra cho ông đứa con mà chết…

Lòng An Dương Vương tràn ngập lo lắng ngày mai Trọng Thủy sẽ đến mang theo lễ vật cầu hôn con gái ông. Cuộc hôn nhân này sẽ chấm dứt mọi can qua đất Âu Lạc từ nay sẽ thái bình dù tướng quân Cao Lỗ có khuyên can nhưng lòng ông đã quyết…

………………….

Mỵ Châu vẫn chưa ngủ, nàng cứ mãi trằn trọc nhưng không ngủ thì nàng biết làm gì. Nàng bị mù xung quanh nàng chỉ toàn là một màu đen. Chỉ mai thôi là nàng sẽ lấy chồng, một con người xa lạ mà nàng chưa biết gì về anh ta ngoài cái tên Trọng Thủy. Biết làm sao được khi số mệnh của nàng đã được sắp đặt

………………

Sáng mai bừng lên bên thành Cổ Loa ánh nắng vàng hanh heo đang lan toả trên tòa thành hùng vĩ. Đứng trước toà thành là Trọng Thủy, phía sau chàng là đoàn xa giá mang theo lễ vật cầu hôn công chúa Mỵ Châu. Chàng ra đi khỏi thành Phiên Ngung trên vai chàng trách nhiệm mà vua cha giao phó phải đánh cắp được quốc bảo của nước Âu Lạc là chiếc nỏ thần liên châu.

………………
Cổng thành đã mở, chàng cùng đoàn người ngựa tiến vào thành. Trước mắt chàng lạ một vua Thục vừa uy nghiệm lại vừa trông hiền lành đôn hậu. Ông đón tiếp chàng trọng thể mở yến tiệc thết đãi. Ông nhìn chàng nói:

- Ta rất vui mừng khi hoàng tử đến Âu Lạc và sẽ trở thành con rể của ta vậy là từ nay hai nước sẽ kết tình hòa hiếu xóa bỏ can qua. Nhưng ta chỉ sợ là việc lấy đứa con gái mù loà của ta về làm vợ thì hoàng tử sẽ là người chịu thiệt thòi.

- Xin người đứng quá khiêm tốn, công chúa Mỵ Châu tài đức vẹn toàn trên thế gian này hiếm có người con gái nào sánh bằng được nàng. Lấy được nàng chính là niềm vinh hạnh của thần

- Hoàng tử đừng quá câu nệ phép tắc, hoàng tử đã sắp lấy con gái ta làm vợ hãy cứ gọi ta là phụ vương là được

- Vâng thưa phụ vương

Trong lòng chàng nỗi mừng lo lẫn lộn. Chàng không biết mình sẽ cưới ai, một người con gái bị mù sao. Chàng cầu mong nàng đừng quá xinh đẹp để khiến một ngày nào đó chàng sẽ không nỡ phải xa nàng, sẽ không nỡ chiếm lấy cái vương quốc xinh đẹp nơi mà nàng đã sinh ra.

Kia rồi nàng đã đến cùng đám thị nữ. Không phải là một mỹ nhân mà nàng là một nàng tiên nữ. Nàng bị mù, đôi mắt nàng tuy vẫn cứ trong sáng lấp lánh nhưng nó vô cảm lạnh lẽo như mặt nước hồ thu. Nhưng đôi mắt ấy lại càng làm tôn thêm vẻ đẹp của nàng một dung nhan đầy vẻ cô tịch, nàng đến mà có cảm giác như đã mang đến tất cả ánh vàng rực của buổi chiều tà rắc vào chốn hoàng cung. Thân hình của nàng kiều diễm nuột nà không thể giấu hết trong đám xiêm y áo lụa. Nàng cuối xuống chào hoàng thượng mái tóc nàng khẽ tung bay trên chiếc mũ lông công rực rỡ. Từ khi nhìn nàng chàng đã biết con tim chàng đã thuộc về nàng mãi mãi…………..


Ngày mai là hôn lễ…..

Nàng đang được Tiểu Hoa vấn tóc-người hầu và cũng là người bạn duy nhất của Mỵ Châu. Mỵ Châu khẽ nói :

- Tiểu Hoa có thể tả cho ta nghe hoàng tử như thế nào không ?

- Hoàng tử rất khôi ngô tuấn tú người rất là cao này, đôi mắt rất sáng gương mặt rất thanh tú nhìn sơ là con cũng biết đó là người tài nghệ phi phàm …

- Thôi Tiểu Hoa đừng nói nữa, dù ngươi có tả thế nào đi chăng nữa thì ta cũng chẳng bao giờ thấy được gương mặt người đó cả. Ta mong rằng người đó yêu ta thật sự…..

Đêm tân hôn…

Mỵ Châu ngồi trong phòng tân hôn, lòng nàng tràn đầy lo lắng và băn khoăn, nàng không biết điều gì sẽ sắp đến với nàng. Trọng Thủy bước vào phòng nhưng nàng không biết là người đó đang ở đâu bởi vì xung quanh nàng chỉ luôn có bóng tối….

Chàng hôn như mưa lên khuôn mặt tuyệt đẹp của Mỵ Châu, khuôn mặt của thánh nữ đang run lên vì sợ như một con chim nhỏ đang vùng vẫy trong lồng. Đôi tay mạnh mẽ của chàng xiết chặt lấy thân thể mỏng manh của nàng. Chàng dừng lại khi biết nàng đang khóc đôi môi của chàng rời khỏi đôi môi nàng, lướt trên đôi má mịn như lụa và hôn những giọt nước mắt đang lăn dài trên lấp lánh như trân châu. Chàng ôm lấy Mỵ Châu đè nàng xuống nền đất lạnh, đôi môi chàng gấp gáp trao những nụ hôn mặn mòi nóng bỏng…

Nàng cứ khóc nước mắt cứ lăn dài trên gò má, nàng cảm nhận những nụ hôn nóng bỏng của chàng trai xa lạ kia trên môi nàng, trên cổ nàng trên khắp thân thể nàng. Nàng cảm thấy như nàng đang tan ra. Nàng biết rằng nàng đã mãi thuộc về người ấy và người đó cũng sẽ mãi là của nàng. Bên tai nàng văng vẳng những câu nói của người con trai xa lạ :

- Em hãy nói rằng em yêu ta, em cần ta đi, em hãy nói là em cần ta suốt đời phải ở bên em đi. Nếu em không nói ta sẽ….

Nàng không khóc nữa, nàng ôm lấy con người xa lạ ấy thật chặc, nàng không biết gì ngoài cảm giác ấm nóng đang lan toả khắp thân thể.

- Em hãy nói là em yêu ta đi, có phải em yêu ta không? Có phải em sẽ sống bên ta đến chết phải không ? Có phải em chỉ yêu một mình ta thôi không ?

Lời nói của Mỵ Châu như nghẹ lại trong cổ họng :

- Em yêu chàng đến chết.

Nàng thiếp ngủ trong vòng tay Trọng Thủy, ngoài kia trăng đã lên cao, lấp lánh màu hạnh phúc.

Nàng đang sống trong những tháng ngày hạnh phúc nhưng nàng rất sợ hạnh phúc sẽ tan biến mất. Mỗi sáng nàng tỉnh dậy thì bên cạnh nàng là Trọng Thủy con người xa lạ đó không biết từ lúc nào đã trờ thành một phần trong cuộc sống của nàng. Nàng khẽ vuốt ve khuôn mặt Trọng Thủy đang say ngủ. Bằng đôi tay, nàng cố vẽ lên hình ảnh người dó trong trí tương tưởng của nàng. Bỗng nhiên một đôi tay mạnh mẽ xiết chặc lấy eo nàng :

- Tại sao em cứ thích chạm vào khuôn mặt anh vậy ?

- Bởi vì em muốn biết anh trông như thế nào ?

- Dễ lắm khi nào chúng ta có con anh sẽ nói con tả lại khuôn mặt của anh cho em nghe

Mỵ Châu khẽ mỉm cười, ánh nắng lấp lánh phản chiếu trong đôi mắt nàng. Trọng Thủy ôm lấy nàng rồi hỏi :

- Hình như nước Âu Lạc có một bảo vật trấn quốc phải không ?

- Đúng vậy đó là chiếc nỏ liên châu mà anh hỏi về nó để làm gì vậy?

- Anh chỉ muốn nhìn thử nó thôi.

- Để bữa nào em sẽ xin phụ vương cho anh mượn xem chiếc nỏ.

Thời gian thấm thoắt trôi qua bốn mùa thay đổi, chẳng mấy chốc Trọng Thủy đã làm rể Âu Lạc tròn một năm. Đối với chàng cuộc sống hạnh phúc như kéo dào bất tận, chàng đắm chìm trong hạnh phúc cùng Mỵ Châu. Chàng đã đưa nàng đến thăm lại kinh đô Phong Châu, ra bờ sông Hồng lộng gió, đến thần sơn Tản Viên hùng vĩ. Đâu đâu trên đất nước này cũng ghi dấu tình yêu mà chàng dành cho Mỵ Châu và càng lúc trong lòng chàng càng yêu thương cái đất nước hiền hòa này hơn yêu thương nàng công chúa tuyệt sắc mà nàng lấy về làm vợ. Chàng mong muốn được sống bên nàng sống một cuộc sống hạnh phúc mãi mãi quên đi hết mọi chiến tranh loạn lạc, chỉ có chàng và nàng. Nếu có ước muốn thì chàng ước rằng mình chỉ là một anh nông dân bình thường còn nàng chỉ là một nàng thôn nữa, hai người sẽ sống bên nhau những ngày tháng êm đềm không chút suy tư đến vận nước. Nhưng chàng không thể nào quên nhiệm vụ mà phụ vương chàng giao phó một mình chàng cùng một lúc phải trở thành hai con người, một người chồng yêu thương vợ, một tên gián điệp dối trên lừa dưới. Chàng đã vận dụng mọi thủ đoạn để chia rẽ nội bộ triều đình Âu Lạc khiến tướng quân Cao Lỗ phải ra đi. Cuối cùng mục đích lấy nỏ thần của chàng cũng đạt được. Ngày chàng trở về nước không còn xa nữa…binh đao lại sắp nổi lên…hạnh hpúc của chàng sắp mãi tan biến…mãi mãi…vào hư vô…

Chớm đông tiết trời se lạnh, Mỵ Châu đang khoác chiếc áo lông thiên nga trắng muốt, màu áo tương phản với mái tóc đen tuyền của nàng…

- Vậy là ngày mai anh sẽ trở về nước ư ?

- Mẫu thân của anh bị bệnh và anh phải trở về thăm người.

- Nhưng em rất sợ, em có cảm giác anh sắp ra đi mãi mãi, em rất sợ anh sẽ rời xa em…

Chàng ôm lấy nàng thật chặc, chàng khẽ hôn lên chiếc cổ trắng muốt như ngọc của nàng, đôi tay chàng sưởi ấm cho nàng :

- Em ngốc thật, đùng suy nghĩ quá nhiều, anh sẽ về mau thôi.

- Nhưng lỡ hai nước lại xảy ra giao tranh thì làm sao em có thể gặp lại anh?

- Thì em hãy dùng chiếc áo lông ngỗng này, em hãy rứt lông áo rải xuống đường anh sẽ theo dấu của những chiếc lông vũ để tìm em.

Chàng đã ra đi, chỉ còn một mình nàng trong căn phòng thinh lặng, gió đông lành lạnh hiu hắt không còn nghe tiếng chim hót vắng chàng nàng không còn biết phải làm gì đôi bàn tay cứ bần thần.

Cho đến một ngày…

- Cấp báo, quân Triệu Đà đã ồ ạt tiến công vào biên giới nước ta.

Chà nàng sửng sốt:

- Làm sao lại có thể có chuyện đó, không phải hai nước đã kết tình hòa hiếu hay sao. Hãy mau chóng chuẩn bị quân đội vũ khí để nghênh chiến.

Nàng đứng chết lặng. Tại sao lại xảy ra chuyện này, chẳng phải hai nước đang hòa hiếu hay sao cơ sự gì lại gây nên chiến tranh loạn lạc. Vậy là linh cảm của nàng đã trở thành sự thật…

Quân Triệu Đà ồ ạt tiến vào thành như vũ bão đá đánh bại quân Âu Lạc, nàng và cha đang đứng trên thành. Cha nàng đang cầm trên tay nỏ thần liên châu. Nhưng không một mũi tên nào phóng ra cả, An Duơng Vương hét lên :

- Hỏng rồi, thần cơ đã mất. Chúng ta đã bị mắc mưu rồi.

Cha nàng kéo tay nàng đi vội vã, nàng nói:

- Cha ơi còn mọi người thì sao ?

- Bỏ hết đi, hai cha con ta phải bỏ thành thôi.

Vua Thục bế Mỵ Châu lên ngựa chạy về hướng Nam. Phía sau nàng dùng tay rứt từng chiếc lông rải xuống đường, lông ngỗng tung bay. Từng chiếc lông được rứt ra, lòng nàng như rỉ máu. Nước mắt nàng lăn dài mặn chát đầu môi, bây giờ người ấy đang ở đâu sao anh chưa đến…

Ngựa chạy đến bờ biển cùng đường, nàng nghe văng vẳng tiếng vó ngựa.

- Cùng đường rồi chẳng lẽ ông trời muốn số ta đến đây là tận.

- Cha ơi con nghe tiếng vó ngựa rất gần chắc chồng con đang đến anh ấy sẽ cứu chúng ta.

- Đến giờ con vẫn chưa tỉnh ngộ hay sao, thằng Trọng Thủy đã phản bội con, chính nó đã làm cho cha con ta ra nông nổi này.

- Không con không muốn tin chàng không phải là con người như thể. Chẳng lẽ chàng lại lừa dối con hay sao.

Nàng tuyệt vọng trong bóng tối nàng không thể tin người mà nàng đã dành hết tình yêu mà lại có thể dối lừa nàng. Chẳng lẽ người ấy chưa bào giờ yêu nàng sao, những lời yêu thương mà người đó dành cho nàng chỉ là những lời nói dối gian. Nàng không thể và cũng không dám tin. Trái tim trong sáng của nàng làm sao thấu hiểu được lòng người hiểm ác. Hạnh phúc của nàng đã tan vỡ như trăng soi đáy nước…


Cha nàng hét lên, tiếng của ông như vang dội cả núi sông:

- Trời chẳng lẽ để ta mất hay sao, Thanh giang sứ hãy đến cứu ta.

Nàng nghe tiếng nước ầm ầm như biển cả đang sôi lên giận dữ. Tiếng nói của Thanh giang sứ như quát vào tai nàng :

- Kẻ ngồi sau ngựa chính là giặc đó nếu ngươi giết nó thì ta mới cứu ngươi.

Nàng nghe tiếng gươm rút ra khỏi bao nàng nói như khóc, từng giọt nước mắt nghẹn ngào rơi lã chã trên bờ cát.

- Con là phận gái nếu có lòng mưu hại cha thì chết đi sẽ hóa thành cát bụi. Nếu lòng con trung hiếu mà bị người ta lừa dối thì chết đi sẽ hóa thành châu ngọc.

- Không người phải chết không phải là con mà chính là cha chính cha đã tạo nên cơ sự như ngày hôm nay chỉ vì cha quá tự kiêu, ta quá tin vào sức mạnh của nỏ thần, vào lòng trung thành của đám quần thần vào sắc đẹp của con. Chuyện con yêu kẻ đó là không sai, làm sao con lại không yêu một kẻ tài ba đến vậy. Chỉ có một người duy nhất sai là ta, ta đã không nhận ra rằng một chàng trai có ánh mắt tinh anh rất mực đến vậy lại có thể biến thành con rối trong tay ta. Một kẻ như vậy không thể quên nghĩa cha con chỉ vì nhan sắc của một nàng công chúa. Cha không thể kết tội nó phản nước vì đất nước này của cha con ta chứ không phải của nó. Nó là kẻ bội tình nhưng không phải là kẻ phản nước.

- Không cha ơi xin cha đừng nói nữa…

- Tất cả đã quá muộn rồi con ạ. Con phải sống để nhìn thấy chồng con còn đối với ta tất cả đã hết

Một âm thanh đanh lạnh vang lên, tiếng thân người đổ gục xuống nền cát. Nàng hét lên :

- Không cha ơi !

Nàng ôm xác cha mà khóc, nước mắt rơi hòa cùng máu đỏ… Tại sao mọi chuyện lại xảy ra như thế này.

Tiếng ồn ào vang lên, tiếng vó ngựa, tiếng cười nói :

- Mang xác vua Thục về, còn công chúa đóng củi giải về thành…

Nàng không biết Trọng Thủy đang ở đâu, trái tim nàng đau đớn như bị dao cứa, một cô công chúa vong quốc nhục nhã đến ê chề, nàng ngồi trong cũi bị đưa về kinh đô Cổ Loa nơi trước đây là nhà của nàng giờ đã biến thành tòa thành của kẻ thù. Nàng bị giải vào một căn phòng xa lạ, xung quanh im ắng không một tiếng động. Nàng biết xung quanh phòng đều có lính canh cẩn mật.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi, nàng không biết giờ là đêm hay ngày, bóng tối đen đặc đang bao phủ lấy tâm trí nàng, nàng không thiết ăn uống nàng chẳng biết mình đã ngồi bất động bao lâu nữa. Có lẽ bị mù cũng là một điều tốt, vì nàng bị mù nên nàng không phải thấy cảnh cha mình tự sát, cảnh bản thân mình bị đóng cũi giải về kinh thành. Nàng không phải thấy cảnh người chồng, người mà nàng yêu thương đã lừa dối nàng, đã biến thành kẻ thù đã làm cho cả cơ đồ Âu Lạc đắm biển sâu.

Có tiếng xích chạm lanh canh, có tiếng nói xa lạ. Tiếng cửa mở, tiếng bước chân tiến vào phòng. Nàng nói :

- Ai đó, lên tiếng đi.

- Em không nhận ra ta hay sao ?

Nàng khẽ nhắm mắt, nước mắt lại lăn dài, nàng không nói dù trong lòng nàng nỗi căm thù dành cho người đó cao hơn núi sâu hơn biển

- Anh biết là em vô cùng căm hận anh. Giờ đây, anh chẳng cần để ý đến nỗi khinh miệt của em nữa. Anh sẽ giết em và anh sẽ chết theo em. Vì em anh sẽ từ bỏ cuộc chiến này, anh sẽ phản bội Tổ quốc anh. Vì em anh sẽ là một thằng con bất hiếu, một kẻ làm nhơ nhuốc dòng họ của mình. Tên anh chẳng bao giờ có trong đền thờ những anh hùng của đất nước anh. Anh là kẻ bị nguyền rủa.

Chàng lại hôn như mưa lên khuôn mặt Mỵ Châu, nước mắt nàng chảy ròng ròng, nàng để mặc chàng không hề chống cự. Nàng bất động như pho tượng đá…

- Hoàng tử xong chưa vậy, tôi sẽ xông vào đấy.

Nàng không thể nói, nàng muốn nói với chàng rằng nàng chưa bao giờ được nhìn thấy khuôn mặt của chàng cả. Có biết bao nhiêu điều mà nàng muốn nói với chàng nhưng giờ thì đã quá muộn

Nàng nghe tiếng chàng thì thầm bên tai:

- Em đừng sợ, anh sẽ theo em. Anh sẽ bảo vệ em trong thế giới bên kia.

Một cảm giác nhói đau, áo của nàng thấm ướt máu. Nàng ngã xuống đất. Tiếng cửa mở chàng vungthanh kiếm lên một lần nữa đâm vào tim mình. Chàng ngã xuống người nàng, hình ảnh cuối cùng trong đầu chàng là hình ảnh nàng đang mỉm cười đôi mắt mở to nhìn chàng giống như lần đầu tiên chàng nhìn thấy nàng.
Để có thể nhìn ngắm người mà chàng yêu dấu, chàng đã cố giữ cho mắt mở….
………
Em ước ao hạnh phúc
Em muốn được trở thành hạnh phúc của người
Em muốn cùng người sống hạnh phúc
Dẫu biết rằng
Em không bao giờ trở thành hạnh phúc của người
Để cùng người sẻ chia hạnh phúc
Niềm hạnh phúc không bao giờ tàn
Một nụ hôn không tan biến giữa thinh không
………
 
Top