Vết thương ..................

AlexisZorba

New Member
Con còn nhớ, lúc bé, mỗi lần chạy chơi cùng lũ bạn trong xóm thế nào, con gái nhỏ của mẹ cũng mang về nhà một vết trầy xước nhỏ trên người. Nhìn mắt con bé rớm rớm nước mắt mà mẹ cười.
Tay mẹ dịu dàng lắm, mềm ơi là mềm nhẹ nhàng rửa rồi bôi thuốc cho con. mẹ dùng một miếng băng dán để bịt kín vết thương, vết thương của con sẽ mau lành và không bị nhiễm trùng. Do tay mẹ mềm, thuốc bôi tốt hay là vì miếng băng dán kín mà chỉ sang ngày hôm sau thôi, con lại có thể tiếp tục cùng mấy đứa bạn đùa giỡn trong xóm.

Rồi có một lần mẹ tập cho con chạy xe đạp. Chiếc xe "quá khổ" so với con gái của mẹ, chiếc xe ngã và con gái mẹ lại có thêm một vết thương ở chân. Lần đầu tiên, con gái mẹ bị thương nặng đến thế. Máu chảy nhiều đến nỗi tưởng con đã có thể ngất đi. Con đâu biết rằng con đau một thì mẹ lại đau đến một. Mẹ khóc vì chính mẹ vô ý làm con gái mẹ bị thương. Rồi ngày hôm sau "hung khí" gây ra vết thương của con biến mất. Mẹ đã mau chóng cho đi chiếc xe chỉ vì không muốn con gái mẹ bị thêm một vết thương nào nữa. Vết sẹo đến bây giờ vẫn còn. Thỉnh thoảng nhớ lại để tin rằng, với mẹ, đứa con gái út là quan trọng nhất. Mặc dù hậu quả cho việc đó là cho đến tận năm lớp 9 con gái yêu của mẹ mới biết chạy xe đạp.

Rồi con lớn lên. Lần đầu tiên con bị bố đánh. Đến bây giờ con vẫn nhớ hai cái tát đầu tiên con nhận được trong đời mình. Con tức, con đau, con khóc. Năm dấu tay hằn rõ trên mặt, đau buốt. Lần đầu tiên con thấy mẹ cãi nhau lại với bố. Hì, cũng vì con, mẹ không chấp nhận bố tát vào má con, mẹ không đồng ý. Lúc đó con hả hê lắm, con vui vì con biết mẹ lúc nào cũng bênh vực con. Vết thương lại nhanh chóng biến mất vì con biết rằng con lúc nào cũng có mẹ.

Rồi con đi học. Hì... cái khoảng không gian rộng lớn là thế giới bên ngoài, là bạn bè, là tiệc tùng đi chơi làm khoảng cách của mẹ và con càng ngày càng xa. Con vẫn bị thương, những vết thương làm con khóc mỗi đêm nhưng mẹ không thấy. Vì con cố tình giấu hay vì... mẹ không thể thấy được những vết thương vô hình.

Năm lớp 8, lần đầu tiên con biết thế nào là phản bội. Tim con vỡ vụn khi bị chính người con yêu thương nhất, người con tin tưởng nhất đâm vào. Con khóc nấc, con tuột dốc không phanh và con không còn tin ai nữa. mẹ lại một lần nữa ra sức bảo vệ con. Nhưng càng ngày vết thương đó càng sâu, mẹ vô tình để con đau hơn nữa. Hì nhưng đúng như người ta nói, thời gian là liều thuốc hữu hiệu nhất cho những vết thương lòng. Rồi nó cũng hết, con không quan tâm nữa, con bỏ mặc cái gọi là "tình bạn". Con không tin rằng trên đời này con tồn tại một cái "xa xỉ" như thế nữa. Mẹ nhìn con, mẹ không nói, cũng không khuyên răn gì. Có lẽ mẹ cũng biết rằng có những vết thương không thể chữa lành bằng băng dán và thuốc đỏ! Nhưng cũng chính nhờ vết thương đó mà con biết cách tự bảo vệ mình, con không dễ dàng trao lòng tin để rồi bị người ta "đâm" như thế nữa. Con lớn rồi, phải không mẹ.

Năm lớp 9, áp lực thi cử, chuyện bạn bè trong lớp làm con chán nản. Con trốn học đi đi chơi. Rồi mẹ cũng biết, mẹ khóc, mẹ đã khóc rất nhiều. Lúc đó con đã ước rằng mình chưa bao giờ làm thế, ước gì thà mẹ cứ lôi con ra đánh như hồi xưa, thà mẹ cứ chửi bới con chứ mẹ đừng khóc như thế. Mẹ ôm con vào lòng và "năn nỉ" con đừng làm thế nữa. Con khóc lại. Những giọt nước mắt hiếm hoi kể từ năm lớp 8. Lần đầu tiên con biết rằng làm tổn thương người mình yêu quý con đau hơn rất nhiều khi bản thân mình bị thương. Cuối cùng thì con và mẹ cũng vượt qua, cái khoảng cách giữa mẹ và con biến mất. Con lại tin rằng đối với một vài người (trong đó có mẹ), con vẫn là quà tặng quý giá nhất.

Hì, nhiều khi con lại nghĩ sao ông trời hay trêu ngươi đến thế. Có những lúc con tưởng rằng gia đình mình là gia đình hạnh phúc nhất thì con chợt nhận ra rằng tất cả chỉ là giả dối. Những cử chỉ yêu thương, lời nói sáo rỗng dùng cho người dưng. Con nhận ra rằng gia đình cũng chỉ là một cái gì đó mong manh lắm. Con nhận ra rằng cái mà con từng gọi là gia đình cuối cùng cũng chỉ còn lại con và mẹ. Con không ghét bố nữa. Con không trách bố đối xử với con và mẹ như thế nào. mẹ từng bảo con người ta phải học cách tha thứ. Tha thứ cho người khác để rồi thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Có lẽ những người khác ganh tị với con và mẹ vì có được một "gia đình hạnh phúc", một người cha "mẫu mực", một người chồng "biết quan tâm".

Nhưng cũng chỉ có con và mẹ biết được rằng đằng sau cái vẻ ngoài hạnh phúc ấy là gì. Là tiếng ly vỡ, tiếng la hét, chửi bới, mắng mỏ tim con vỡ. Con không tin vào những gì mình thấy trước mắt. Rồi những tin nhắn "thân mật", những cuộc điện thoại, những sự im lặng. Cuối cùng con và mẹ cũng rút ra được một cáh riêng để bảo vệ mình. Con và mẹ cùng nhau bỏ qua tất cả và không quan tâm nữa. Hì, con nhận ra một điều gia đình nào cũng có mặt trái của nó, quan trọng là bản thân mình vượt qua chuyện đó như thế nào thôi. Có lẽ bây giờ nhà mình là một căn nhà trọ nhưng điều đó cũng không quan trọng nữa, đúng không mẹ. Chỉ cần trong căn nhà trọ đó, có con và có mẹ... thế là đủ.

Hôm nay tự nhiên cái cảm giác ngày xưa lại về. Nghe mẹ kể chuyện mà con lại khóc. Thì ra đã là đàn ông thì ai cũng thế, cũng ngọt ngào, âu yếm khi mới quen nhau. Mẹ cười nhưng sao mà chua chát quá, phải chăng cuộc sống làm mẹ mất rồi cái niềm tin vào người đàn ông vẫn sống bên cạnh mẹ hàng ngày.

Rồi con nhận ra thêm rằng có những lúc mình tưởng rằng vết thương đã lành, đã kín miệng nhưng... thật ra nó vẫn còn đó, đau âm ỉ, âm ỉ trong lòng mỗi người. Chỉ có điều đau quá nhiều rồi, người ta không còn muốn biểu lộ nó ra ngoài nữa. Có những vết thương, không phải chỉ cố gắng là có thể chữa lành được...

Rồi con biết thế nào là trao tình cảm cho một người. Nhớ, thương, giận hờn, những ước mơ, những hy vọng, và những niềm tin. Con không dám kể cho mẹ nghe, vì con biết, mẹ không muốn con gái mẹ dễ dàng trao tình cảm cho cái gọi là "online love". Mẹ chỉ biết rằng con gái mẹ yêu, mẹ thấy con cười nhiều hơn, nói nhiều hơn. Hay ngồi thẫn thờ và mơ mộng, mẹ cười và hy vọng con gái mình có một cái happy ending như mong muốn.

Rồi tất cả biến mất, biến mất qua một đêm. Một buổi sáng con gái mẹ thức dậy và tất cả như một giấc mơ. Giấc mơ biến mất bằng đôi mắt sưng húp. Hì, đau đấy, khóc đấy rồi cũng sẽ qua, con gái mẹ tự an ủi mình như thế. Bạn bè cũng thế và rồi người ta cũng thế, đúng không mẹ?

Cuối cùng thì cũng chẳng ai yêu thương con của mẹ thật lòng, chỉ có mẹ mà thôi. Con không trách anh ấy, con cũng không trách khoảng cách. Có lẽ như người ta nói đó, có duyên mà không có phận. Yêu nhau đó rồi cuối cùng cũng chỉ còn lại nước mắt và nỗi đau. Con cười vào cái gọi là tình yêu chân chính. Chẳng phải con cũng đã tin sao? Con đã cố gắng tin một người, con cố gắng tin vào cái gọi là true love đó. Nhưng... kết cục cũng vẫn thế thôi. Cuộc sống là một tổng hợp tất cả cái nỗi đau và vết thương mà, đúng không mẹ? Hì, con tin rồi con cũng sẽ vượt qua như tất cả những vết thương khác. Có lẽ tất cả mọi chuyện rồi cũng sẽ tốt thôi, mẹ nhỉ?
 
Top