Gương Soi, Truyện dịch

AlexisZorba

New Member
GƯƠNG SOI





Từ đầu đến giờ tôi đã nghe mọi người lần lượt kể chuyện mình, và tôi cho rằng chung quy loại chuyện này chỉ có hai típ cơ bản mà thôi. Ở típ đầu tiên, ta có một bên là thế giới người sống còn kia là thế giới người chết, và câu chuyện xoay quanh việc bước qua ranh giới giữa hai cõi sống chết đó. Như những hồn ma chẳng hạn. Còn típ thứ hai là chuyện về những hiện tượng siêu nhiên hay những khả năng vượt ngoài những kinh nghiệm của thế giới ba chiều hằng ngày. Tri giác ngoại cảm, những điềm báo, linh cảm, hay những thứ tương tự vậy. Nếu phân chia đại khái thì tôi nghĩ có thể chia loại chuyện này thành hai típ như thế.
Suy rộng hơn, tôi nghĩ mọi người chỉ có thể trải nghiệm một trong hai típ mà thôi, hoặc típ này hoặc típ kia. Điều tôi muốn nói là, nếu một người đã nhìn thấy ma thì anh ta sẽ còn gặp ma hoài hoài, nhưng anh ta chẳng hề có linh cảm gì về chuyện đó. Còn người khác thì có khả năng ngoại cảm và luôn có linh cảm nhưng lại chẳng bao giờ gặp ma. Tôi không thể giải thích tại sao, nhưng dù lý do gì đi nữa thì sự việc dường như đúng như thế. Ít nhất là tôi nghĩ thế.
Và dĩ nhiên cũng có một số người chẳng thuộc nhóm nào. Như tôi chẳng hạn. Tôi đã có mặt trên đời này ba mươi mấy năm rồi mà chưa nhìn thấy con ma nào. Cũng chưa lần nào tôi có một “thấu thị” hay linh cảm gì hết. Thậm chí có một lần tôi cùng đi thang máy với hai người bạn. Hai người này đều nhìn thấy ma còn tôi chẳng nhìn thấy gì cả. Họ thấy một người phụ nữ mặc quần áo xám đang đứng cạnh tôi, trong khi thật ra thì ngoài ba chúng tôi ra chẳng còn ai ở trong thang máy. Tôi nói hoàn toàn nghiêm túc đấy. Hai người bạn đó không thuộc cùng nhóm với tôi. Chắc chắn đó là một chuyện kinh dị, nhưng điều đó chỉ cho thấy rằng chẳng bao giờ tôi gặp ma.
Nhưng một lần, và chỉ một lần thôi, tôi cảm thấy sợ hãi tận đáy lòng. Chuyện xảy ra cách đây hơn mười năm và tôi chưa kể cho ai nghe cả. Ngay khi nói về chuyện đó tôi cũng đã cảm thấy sợ rồi. Tại vì tôi cảm thấy nếu kể ra thì chuyện tương tự thế có thể lại xảy ra lần nữa. Bởi thế tôi giữ im lặng suốt bao nhiêu năm qua. Nhưng đêm nay, với cương vị chủ nhà, nghe từng người kể những câu chuyện rùng rợn của họ, tôi không đành lòng im lặng cho đến lúc tàn cuộc. Vì thế mà tôi quyết định kể.
Đừng, xin quý vị đừng vỗ tay. Thực ra cũng chẳng phải chuyện gì hay ho đâu.
Như tôi đã nói, tôi chưa bao giờ gặp ma và cũng không có năng lực đặc biệt gì. Có thể quý vị cho rằng truyện của tôi không kinh dị như tôi cảm nhận, hay dù quý vị cho là như thế thì cũng có sao đâu? Và nếu quý vị cũng cảm thấy như vậy thì thật là hân hạnh cho tôi quá. Nhưng dù sao thì đây cũng là câu chuyện của tôi.
Tôi tốt nghiệp trung học phổ thông vào cuối thập niên sáu mươi. Trong khoảng thời gian đó, xã hội biến động tơi bời khiến ta cảm thấy như cơ đồ thiên hạ có thể bị sụp đổ tan tành. Về phần mình, tôi cũng bị cuốn trôi theo làn sóng đó. Và từ bỏ nghiệp nghiên bút dở dang, mấy năm trời tôi lang thang khắp Nhật Bản mưu sinh bằng những công việc tay chân. Tôi nghĩ đó là con đường đúng đắn dẫn lối đời tôi. Phải, quả thật là tôi đã làm đủ thứ việc. Một số là những việc nguy hiểm. Lúc ấy tôi còn trẻ và ngu ngốc nữa. Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi cho đó là một cách sống thú vị. Nếu được làm lại cuộc đời từ đầu, chắc tôi cũng làm như vậy. Tôi là loại người như vậy đó.
Vào năm thứ hai lang thang, tôi nhận lời làm công việc gác đêm cho một ngôi trường trung học khoảng hai tháng. Ngôi trường này nằm ở một thị trấn nhỏ ở quận Niigata. Thực tình tôi chỉ muốn nghỉ ngơi sau những tháng hè làm những công việc khắc nghiệt. Với lại làm người gác đêm nghe ra cũng vui. Tôi có thể ngủ ở phòng bảo vệ suốt ngày và đêm đến chỉ việc đi quanh kiểm tra khắp trường hai lần. Ngoài việc đó ra, tôi có thể nghe dĩa ở phòng nhạc, đọc báo ở thư viện trường hay chơi bóng rổ một mình trong phòng tập thể dục và làm tất cả những gì mình thích. Ở lại đêm một mình trong ngôi trường trung học không phải là tệ lắm. Không, hoàn toàn không tệ chút nào đâu. Vào lứa tuổi 18,19, bạn chẳng biết sợ bất cứ cái gì.
Chắc chắn trong các bạn đây chưa ai từng gác đêm ở trường trung học bao giờ, nên tôi phải nói qua về nhiệm vụ công việc của mình. Tôi phải đi kiểm tra hai lần: một lần 9 giờ đêm và lần 3 giờ sáng. Lịch làm việc là như vậy. Ngôi trường là một tòa nhà bê tông ba tầng tương đối mới, có 18 hay 20 lớp học gì đó. Tuy ngôi trường không lớn lắm nhưng cũng có phòng nghe nhạc, phòng thí nghiệm, phòng gia chánh, phòng nghệ thuật, phòng giáo viên và phòng hiệu trưởng. Ngoài ra thì cũng có quán ăn tự phục vụ, hồ bơi, phòng thể dục và thính phòng. Phạm vi tôi phải kiểm tra là như thế.
Có khoảng hai mươi điểm mà tôi phải dùng bút bi đánh dấu từng điểm một khi đi kiểm tra. Phòng giáo viên - đánh dấu, phòng thí nghiệm - đánh dấu. Đại khái vậy. Dĩ nhiên tôi cũng có thể ngủ vùi trong phòng bảo vệ mà vẫn đánh dấu là đã kiểm tra. Nhưng tôi không lười đến thế. Nói thế nghĩa là việc kiểm tra cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian, với lại biết đâu lại có kẻ đột nhập vào và tấn công tôi khi tôi đang ngủ.
Vì thế, vào lúc chín giờ đêm và ba giờ sáng, tôi mang theo mình một cái đèn pin lớn và một thanh kiếm đi tuần tra quanh trường. Tay trái cầm đèn pin, tay phải nắm chặt thanh kiếm. Khi còn học ở trường phổ thông, tôi đã tập kiếm đạo nên tôi cảm thấy khá tự tin về khả năng tự vệ. Nếu một kẻ chưa có kinh nghiệm dùng kiếm tấn công tôi, tôi chắc chẳng lấy gì làm hãi sợ lắm. Nhưng ấy là hồi đó, chứ phải như bây giờ chắc tôi dông cẳng chạy tuốt.
Đó là một đêm tháng mười lộng gió. Trời không lạnh lắm. Thực ra tôi cảm thấy đất trời ẩm ướt. Khi đêm xuống, lũ muỗi trở nên không thể chịu nổi, tôi phải thắp vài cây nhang muỗi. Gió hú suốt đêm. Tôi nghe như cánh cổng dẫn vào hồ bơi đã bị gió phá tan tành và cứ đập tới đập lui trong gió. Tôi nghĩ mình phải ra sửa lại, nhưng trời tối đen nên tôi bỏ cuộc. Tiếng cánh cửa va đập trong gió vang lên suốt đêm trường.
Không có gì xảy ra khi tôi đi tuần tra vào lúc chín giờ tối. Hai mươi điểm kiểm tra được đánh dấu “Ok”. Các cánh cửa được khóa chắc chắn và mọi vật vẫn yên vị. Không có gì bất thường. Tôi quay lại phòng bảo vệ, vặn đồng hồ báo thức lúc ba giờ sáng rồi tiếp tục ngủ vùi.
Khi chuông đồng hồ reo, tôi thức dậy với cảm giác lạ lùng chưa từng thấy. Tôi không diễn tả được nhưng đó là một cảm giác rất lạ. Nói thẳng ra là tôi chẳng muốn thức dậy chút nào. Tôi cảm thấy thân thể mình cưỡng kháng lại ý chí muốn thức dậy. Thật kỳ lạ, bởi thường thì tôi bật dậy ngay cơ mà. Nhưng cuối cùng tôi cũng thức dậy một cách khó khăn để đi làm nhiệm vụ. Cánh cửa hồ bơi vẫn va đập trong gió như hồi đêm. Nhưng không hiểu sao, tôi cảm thấy âm thanh này là lạ khác trước. Chắc là do tôi tưởng tượng ra thôi nhưng sao tôi vẫn nổi da gà. Tôi nghĩ thầm: ớn lạnh thật. Mình chẳng muốn đi kiểm tra một tí nào. Nhưng dĩ nhiên, tôi cũng kéo lê thân xác mình dậy và bước ra ngoài. Nếu tôi chỉ giả vờ đánh dấu một lần thôi, thì tôi sẽ mãi mãi làm như thế. Tôi cầm đèn pin, nắm chặt thanh kiếm rồi rời khỏi phòng bảo vệ.
Đó là một đêm thật kinh khủng. Gió gào càng lúc càng mạnh, không khí càng lúc càng ẩm ướt. Tôi sởn gai ốc và không thể tập trung vào bất cứ cái gì. Đầu tiên tôi kiểm tra phòng thể dục, thính phòng và hồ bơi. Cả ba nơi đều không có vấn đề gì. Cánh cửa hồ bơi va đập trong gió, đóng mở liên tục như một quả lắc cuồng điên lúc lắc đầu vô nghĩa. Tiếng va đập nghe ra không theo một quy tắc nào cả. Cứ không, không, có, có… mãi như vậy. Tôi biết thật là kỳ quặc khi diễn tả như thế, nhưng đó là cảm giác thực của tôi vào lúc ấy.
Không có gì bất thường ở khu nhà chính. Vẫn như thường lệ. Tôi nhanh chóng hoàn thành việc tuần tra và đánh vào phiếu kiểm tra là Ok. Xét cho cùng thì chắc ổn cả thôi. Cảm thấy nhẹ nhõm, tôi quyết định trở về phòng bảo vệ. Điểm kiểm tra cuối cùng là nhà bếp của trường nằm kế bên quán ăn tự phục vụ ở góc phía đông xa nhất. Không may là phòng bảo vệ lại ở góc phía Tây. Do vậy tôi phải đi qua một dãy hành lang dài để trở về phòng mình. Tất nhiên trời tối như mực. Khi mặt trăng ló dạng, một quầng sáng yếu ớt hắt vào hành lang, nhưng nếu không, ta sẽ chẳng nhìn thấy gì. Tôi lần đường về nhờ ánh sáng chiếc đèn pin chiếu ngay phía trước mặt. Vì đêm đó có cơn bão sắp kéo tới nên hiển nhiên là trăng bị mây che khuất. Ánh đèn hắt lên một quầng sáng rồi tất cả lại ngập chìm vào đêm đen.
Đêm đó trên quãng đường về, tôi đi nhanh hơn thường lệ. Hai đế cao su đôi giày chơi bóng rổ của tôi va chạm với nền hành lang vang lên những âm thanh vội vã. Nền hành lang được trải thảm xanh. Thậm chí bây giờ trong tâm tưởng tôi vẫn nhìn thấy chúng rất rõ.
Lối vào trường nằm khoảng giữa chiều dài hành lang. Khi băng qua cổng chợt tôi có cảm giác hình như có một cái gì. Hình như tôi phát hiện một dáng hình nào đó trong bóng tối. Ngay trong khóe mắt tôi. Nắm chặt thanh kiếm, tôi rẽ sang hướng đó. Tim đập thình thình, tôi hướng ánh đèn pin vào bóng đêm. Có một bóng đen trên bức tường kế bên kệ để giày.
Đó là chính tôí. Điều tôi muốn nói là có một tấm gương. Không có ai khác ngoài tôi phản chiếu bóng mình trên tường. Tấm gương chắc là mới được gắn vào đây bởi vì tôi chưa thấy nó trong lần kiểm tra đêm trước. Chính vì vậy nên tôi đã bỏ qua. Tôi cảm thấy hết sức nhẹ nhõm, đồng thời lại thấy mình vô cùng xuẩn ngốc. Mình xuẩn ngốc thật, tôi nghĩ thầm. Vẫn đứng trước gương, hạ chiếc đèn pin xuống, tôi lần tìm trong túi một điếu thuốc và châm lửa. Tôi phà một hơi khói dài và nhìn vào hình bóng mình trong gương. Một chút ánh sáng đèn đường xuyên qua cửa sổ, chiếu vào tấm gương. Tôi nghe âm thanh va đập của cánh cửa hồ bơi vang vọng phía sau mình.
Sau khi rít ba hơi thuốc lá, tôi chợt nhận ra có điều gì khác lạ. Bóng hình ở trong gương không phải là tôi. Diện mạo bên ngoài thì đúng là tôi. Không cần phải nghi hoặc về điều ấy. Nhưng nó tuyệt đối không phải là tôi. Bằng bản năng, tôi đã nhận biết điều đó. Không, đợi đã, không đúng đâu. Dĩ nhiên là tôi đấy. Nhưng nó là một cái tôi bên ngoài tôi. Hình dạng là tôi mà không phải là tôi.
Có lẽ tôi diễn đạt không được tốt lắm.
Nhưng vào khoảnh khắc ấy, điều duy nhất mà tôi hiểu được là kẻ đang nhìn sâu vào tôi kia căm hận tôi đến tận xương tủy. Lòng căm thù này dâng cao như một ngọn núi băng u ám, một nỗi căm thù không ai có thể chữa lành. Đó là điều duy nhất mà tôi hiểu được. Tôi đứng chết lặng một lúc lâu, không thể nhúc nhích được tay chân mình mẩy. Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay tôi rơi xuống đất. Chúng tôi cùng nhìn nhau. Thân hình tôi chết lặng như thể bị trói buộc vào nơi này.
Cuối cùng, thằng tôi kia cũng cử động. Hắn đưa những ngón tay của bàn tay trái từ từ chạm vào má và xoa khắp mặt. Tôi nhận ra mình cũng làm y chang như vậy. Như thể tôi chính là hình ảnh trong gương. Điều tôi muốn nói là, dường như hắn điều khiển được tôi.
Thế là, dồn hết sức mình, tôi thét lên một tiếng. Tôi hét vang “ Grarhh”. Và như thế, sợi dây trói chùng xuống một tí. Tôi vận hết sức bình sinh ném thanh kiếm về phía tấm gương. Tôi nghe tiếng những mảnh gương vỡ. Không ngoái lại đằng sau, tôi chạy về phòng mình, khóa cửa và nhảy lên giường. Tiếng va đập của cánh cửa hồ bơi kéo dài đến tận sáng. Cứ có, có, có, không, có, có, không không… suốt như vậy.
Tôi đoán chắc chắn là quý vị đã biết kết thúc của câu chuyện rồi. Dĩ nhiên là chẳng có tấm gương nào ở đó cả. Không có tấm gương nào. Chẳng có tấm gương nào được lắp ở lối vào trường kế bên kệ để giày cả.
Tất cả chỉ nói lên một điều là, chẳng phải tôi nhìn thấy ma đâu. Tôi đã nhìn thấy chính bản ngã mình. Và tôi chẳng bao giờ quên được nỗi sợ hãi tối hôm đó.
Có lẽ quý vị đã nhận ra trong nhà này không hề có gương soi. Thậm chí tôi còn không dám dùng gương để cạo râu, cho dù cách này rất mất thời gian. Là chuyện thật đấy, tôi không kể thêm đâu.




Hoàng Long dịch theo bản tiếng Anh Mirror của Christopher Allison
 

AlexisZorba

New Member
Ðề: Gương Soi, Truyện dịch

Còn sau đây là bản tiếng Anh:


Mirror


by Haruki Murakami
Translated by Christopher Allison



Ok, so I've been listening to everybody's stories from the beginning, and it seems to me that there are a couple of basic patterns for this kind of thing. The first one is, here is the world of the living, over there is the world of the dead, and it's a story about crossing between the two. Like ghosts, and that type of thing. And then there's the type where phenomena or abilities exist that surpass everyday three-dimensional experience. E.S.P., premonitions, and the like. If you were to divide them broadly, I think you could separate them into those two groups.
And if you take what I said even further, I think you'd find that everybody only has experiences of one type or the other. What I mean is, someone who sees ghosts may see ghosts again and again, but he never has premonitions, and someone who has ESP may have premonitions all the time but will never see a ghost. I have no idea why this is, but for whatever reason it seems to happen this way. Or at least I think so.
And of course there are some people who don't fit into either group. Me, for example. I've been alive for 30-some years, and I've never once seen a ghost. Nor have I ever had a vision or a premonition or anything. There was even a time when I was riding an elevator with two of my friends and they both saw a ghost but I didn't see a thing. They saw this woman wearing a grey suit standing next to me, but there wasn't actually any woman in the elevator. Just the three of us. I'm totally serious. And these two friends weren't the type to put one over on me. Sure, that was a totally creepy experience, but all the same it doesn't change the fact that I've never seen a ghost.
But one time, just one time, I think I felt fear in the depths of my soul. It was more than ten years ago now, but I've never told anyone about it. Even talking about it scared me. I had this feeling like, if I talked about it, the same kind of thing might happen again. So I have kept silent all these years. But tonight, listening to everybody tell their scary stories one by one, as the host, I can't very well close up the place without saying anything at the end. So I've decided to talk.
No, please, you don't have to clap. It's really not that big a deal.
Like I said before, I've never seen a ghost and I don't have any special powers. You may not think that my story is as scary as I do, and perhaps you'll think, like, so what? And if that's the case, that's fine. But anyway, this is my story.

I left high school at the end of the sixties, during the period of civil turmoil when it seemed like whole system was breaking down. For my part, I was swept up in that wave as well, refusing to go on to college, and spending several years wandering around Japan doing manual labor. I thought that was the right way to lead a life. Yeah, I sure did a lot of different stuff. And some of it was dangerous. I was young and foolish. But when I think about it now, it was a fun lifestyle. If I had my life to live over again, I'd probably do the same thing. I'm that kind of person.
In the fall of my second year of wandering, I spent about two months as a night watchman at a middle school. This middle school in a small town in Niigata Prefecture. I had spent the summer doing really tough work, so I wanted to relax a little bit. And being a night watchman sounded kind of fun. I could sleep all day in the janitor's room, and at night I only had to walk around and check all of the buildings twice. Apart from that, I could listen to records in the music room or read books in the library or shoot baskets alone in the gym or whatever. Being all alone at night in a middle school wasn't too bad. No, it wasn't bad at all. When you're 18 or 19, you don't know anything to be afraid of.
Since none of you have probably ever spent any time as a night watchman at a middle school, I'll give you a quick run down of the procedure. I had to make rounds once at 9:00 and again at 3:00. That was fixed. The schoolhouse was a relatively new three storey concrete structure, with 18 or 20 classrooms. It wasn't that big a school. Then there was the music room, the laboratory, the home-ec room, the art room, and also the staff room and the principal's office. Apart from the main building, there was also the cafeteria and the pool and the gym and the auditorium. That was pretty much the extent of what I had to cover.
There were about twenty checkpoints that I had to mark off one by one on a form with a ballpoint pen as I made my rounds. Staff Room--check, Laboratory--check, like that. Of course I could have just kept sleeping in the janitor's room and written check, check, check on the paper. But I'm not quite that lazy. Which is to say that it didn't take much time, and anyway if someone had broken in they could have attacked me in my sleep.
So at 9:00 and 3:00, I'd take up a large flashlight and a kendo sword and make my rounds of the school. Flashlight in my left hand, kendo sword in my right. When I was a high school student I had practiced kendo, so I felt pretty confident in my ability to defend myself. If a novice had attacked me with a samurai sword, I wouldn't have been particularly scared. But that was then. If it happened to me now, I'd run away pronto.
It was a windy October night. It wasn't very cold. To tell you the truth, it felt kind of humid. When night fell, the mosquitoes became unbearable, and I remember lighting a couple of insect coils. The wind was howling all night. It sounded like the gate to the pool was being destroyed as it banged around in the wind. I thought to myself that I should fix it, but it was dark so I left it. It kept banging all night long.
When I made the rounds at 9:00, nothing was happening. I marked all twenty checkpoints 'OK.' The doors were firmly locked and everything was in its proper place. There was nothing out of the ordinary. I went back to the janitor's room, set the clock to wake me up at 3:00, and fell sound asleep.
When the alarm bell went off at 3:00, I awoke with the strangest feeling. I can't really describe it, but it was a very strange sensation. To make it plain, I didn't want to get up. I felt like my body was resisting my will to wake up. I usually get up right away, so it was peculiar. But with difficulty I eventually got up to make my rounds. The pool gate was still banging around the same as earlier. But I had the feeling that the sound was somehow different than before. It was probably just my imagination, but I felt uncomfortable in my skin. This sucks, I thought to myself. I don't want to make the rounds. But of course I pulled myself together and went out. If I faked it even once, I'd be doing it all the time. I took up my flashlight and my kendo sword and left the janitor's room.
It was a miserable night. The wind was getting stronger and stronger, and the air was growing increasingly damp. My skin crawled and I couldn't concentrate on anything. First, I checked on the gym and the auditorium and the pool. All three were OK. The pool gate kept banging open and shut like a lunatic bobbing and shaking his head senselessly. It was totally irregular: yes, yes, no, yes, no, no, no...like that. I know that's a really odd way to put it, but at the time that's what it felt like.
Nothing seemed to be amiss in the main school building. Same as ever. I hurriedly made my rounds and marked off all the checkpoints on the form 'OK.' There didn't seem to be anything wrong, after all. It was with some relief that I decided to return to the janitor's room. The last checkpoint was the boiler room, next to the cafeteria, on the far east side of the school. Unfortunately, the janitor's room was on the far west side of the school. As a result, I had to walk the whole length of the first floor corridor on my way back to the janitor's room. Naturally, it was pitch black. When the moon was out, a little light penetrated into the hallway, but if not, you couldn't see a thing. I'd make my way back shining the flashlight right in front of me. Since there was a typhoon close by that night, naturally the moon wasn't out. Every once in a while there would be a flash of lightning, and then darkness once again.
That night I walked more quickly than normal down the hallway. The rubber soles of my basketball shoes made a slapping sound against the linoleum. The hallway was covered in green linoleum. I can see it even now.
About halfway down the length of the hallway was the entranceway of the school, and when I passed it I suddenly had this feeling like 'What the...?!?.' It was like I could make out a figure in the darkness. Just out of the corner of my eye. I fixed my grip on the sword, and turned in that direction. In a heartbeat, I trained the beam of my flashlight there. It was a spot on the wall next to the shoe rack.
And there I was. That is to say--it was a mirror. There was nothing there except my own image reflecting back at me. The mirror must have just been installed, and hadn't been there the day before. That's why it had caught me off guard. I felt immensely relieved and totally stupid all at once. You dumb****, I thought to myself. Still standing in front of the mirror, I set the flashlight down, fished a cigarette out of my pocket, and lit it. I had a smoke staring at myself in the mirror. A tiny bit of light from a street lamp came in through the window, and that light reached the mirror. The clanging sound of the pool gate could be heard coming from behind me.
After I'd taken about three drags off my cigarette, I abruptly noticed something strange. The image in the mirror wasn't me. The outward appearance was me. There was no mistaking that. But it was absolutely not me. I knew it instinctively. No, wait, that's not right. Of course it was me. But it was a me outside of me. It was me in a form that shouldn't have been me.
I'm not saying this very well.
But at that time, the only thing I understood for certain was that the person staring back at me hated me from the very depths of his soul. It was a hatred like a dark iceberg, a hatred that no one could cure. That was the only thing I could understand. I stood there for a moment dumbfounded, unable to move. The cigarette dropped from between my fingers to the floor. We stared at each other identically. My body wouldn't move, as if it had been bound there.
Eventually, the other guy moved his hand. The fingers of his left hand slowly touched his cheek and then, little by little, wandered across his face. I realized I was doing the same thing. It was as if I was the image in the mirror. What I mean is, he seemed to be in control of me.
Then, summoning all my strength, I screamed as loud as I could. I yelled, like, 'Garhhh!' With that, the bonds loosened a little bit. I hurled the kendo sword with all my might in the direction of the mirror. I heard the sound of the mirror shattering. I took off running back to my room without looking back, locked the door, and climbed into bed. The sound of the pool gate continued until morning.
Yes, yes, no, yes, no, no, no...and on and on.

I guess you probably know how the story ends: of course, there was never any mirror there. Nothing of the sort. No mirror had ever been installed in the entranceway next to the shoe rack.
All of which is to say, it wasn't a ghost that I saw. All I saw was myself. I've never been able to forget the fear that I felt that night.
Perhaps you've noticed that there's not a single mirror in this house. I don't even use a mirror for shaving, although it takes a lot longer that way. It's a true story.
 
Top