Giấc Mơ Không Khủng Khiếp

BCx14

New Member
Bỗng dưng có một quyết định mới . Các trường học phải lập tức chuyển đổi học sinh. Nam học với nam, nữ học với nữ . Tức là lập ra trường nữ, trường nam riêng biệt. Tên trường cũng đổi cho phù hợp. Chẳng lẽ trường nữ mà gọi tên là Trần hưng Đạo . Nghe sao được. Mất cả nữ tính.
Thế là mật độ giao thông trên các đường phố có nhiều thay đổi . Các trường nam sinh ít kẹt xe hơn các trường nữ sinh. Lý do, con gái đi học thường phải có người đưa, đón.

Căn tin và các loại hàng quán cũng phải bổ sung và loại bỏ các mặt hàng bán được, bán không được.

Ở cổng trường nam, không hề thấy các xe trái cây gọt sẵn ướp nước đá đủ bảy màu đỏ cam vàng xanh lam chàm tím. Không có bột chiên cũng như bò bía, hủ tíu, mì xào . Còn căn tin thì phải xin giảm giá hợp đồng vì doanh thu hạ thấp thê thảm. Trong khi đó, căn tin trường nữ bán không kịp thu tiền. Ngoài cổng trường thì trăm... xe đua nở .

Sự thay đổi lan đến các phòng ban. Phòng giám thị trường nữ giảm biên chế, nhưng phòng Y tế phải tăng thêm người khám bệnh phát thuốc. Việc này cũng dễ . Người ta điều hòa nhân viên từ trường nam qua trường nữ . Bên tăng bên giảm vậy thôi .

Vấn đề phải bàn cãi lâu lắc nhất là giáo viên. Giáo viên nữ dạy trường nữ . Giáo viên nam dạy trường nam. Hay ngược lại ?

Người nguyên tắc thì dứt khoát: trong trường nữ không được có giáo viên nam, (chú thích: đặc biệt châm chước ở khâu bảo vệ, được phép là nam giới). Người tâm đắc về bộ môn tâm lý học thì yêu cầu nên chan hòa giáo viên nữ và nam, bất kể loại trường nào .

Cuối cùng thì phe tâm lý thắng. Không phải vì những lý lẽ và dẫn chứng, mà chỉ đơn giản vì không thể làm cách nào giải quyết số giáo viên, hoặc thừa hoặc thiếu, ở các trường cho trọn vẹn.

Ngày đầu tiên đi học thấy kỳ kỳ sao đâu . Dưới sân trường, ngoài hành lang, trong lớp học chỉ toàn những hình người thẳng đuột, ngay đơ, cứng nhắc, khô queo . Chẳng nghe một tiếng giày cao gót thanh tao nào hết. Chỉ độc những tiếng giày ba-ta giậm thình thịch như tiếng chân trâu gõ móng trên con đường đất, sau lũy tre làng. Chẳng nghe một tiếng nói cười the thé nào cả . Chỉ độc một giọng cười hô hố hừ hự đơn điệu đến ghê tai . Chẳng thấy một mái tóc lả lướt nàọ Chẳng thấy một bóng dáng thướt tha . Các nhà viết kịch bản có thể lấy đây làm đề tài để đối lại với vở kịch "Ngôi nhà không có đàn ông" được đấy .

Thế còn... các... nữ giáo viên ?

Khỏi phải nói . Đó là những cánh hoa lạc giữa rừng gươm. Nhưng không nên lạm bàn ở đây . Ông bà từ xưa đã từng dạy rằng: kính lão đắc thọ .

Xuống căn tin thì cũng chỉ toàn một loại quần thẳng ống, tóc hớt lòi hai lỗ tai, mồm miệng hôi rình mùi thuốc lá đứng bán hàng. Chán chết.

Nghe đồn bên trường nữ thì đầy âm thanh như chợ bán chim. Lao công quét dọn giấy gói thức ăn mệt xỉu . Còn phòng Y tế lúc nào cũng một giường nằm mấy đứa đau bụng, chỉ với hai lý dọ Một là ăn nhảm, hai là không dám nói ra nhưng...

Những đứa ngồi chung bàn còn chán hơn. Muốn mượn thước, viết hả ? Không có . Nhờ chép giùm bài nghen ? Còn lâu . Lỡ đụng tay quẹt lem tập của nó, nó đạp cho một đạp. Ra chơi, chạy giỡn rầm rầm, đừng mong nhẩm lại bài vở . Có khi còn ịn nguyên cái đế giày mới đi vào toa lét lên trang vở trắng tinh của mình nữa . Nếu có một khúc bánh mì thì nó xúm vô nhéo sạch bách... Hết nói .

Trong phòng thực hành môn Hóa, mấy thằng chung nhóm giành nhau cái chai H2SO4 đen sì . Xoảng một cái . A xít văng tùm lum. Mẹ ơi . Rát bỏng cái má đầy mụn trứng cá . Rồi mấy thằng chen nhau cái vòi nước. Rát quá . Rát quá mạng. Sao cứ rát mãi thế này . Rát lên cả lỗ tai ...

Trời đất. Chị Hai tôi đang nắm tai tôi mà vặn như vắt quần áo cho ráo nước đặng phơi lên dây vậy . Tôi mở một phần ba con mắt, bàng hoàng. Thì ra mình vừa nằm mơ . Hú hồn hú vía . Cứ ngỡ là phải mang thẹo suốt đời trên mặt rồi chớ .

Chị Hai nắm tai (i ngắn) tôi mà lôi dậy, giọng giận dữ:

- Dậy . Dậy đi . Ra mà coi người ta mắng vốn mẹ vì mày kìa .

Tôi chẳng hiểu gì, cứ ngồi ngơ ngác. Chị Hai cú thêm mấy cái như gà mổ cám trong cái máng nhôm. Chính xác và kêu cong cóc. Đau Điếng.

- Đi rửa mặt. Ra phòng khách. Người ta đang chờ để hỏi tội mày . Lẹ đi .

Ai ?

- Má con Kim Chi dưa món gì đó học chung lớp mày . Con bả bỏ nhà đi mất tiêu . Bả tới bắt đền mày đó .

Vậy sao . Con nhỏ này coi bộ hiền lắm mà . Sao có chuyện như vậy được. Sao lại dính dáng tới tôi . Tôi đâu có để ý gì nó đâu . Không sợ .

Tôi thong thả rửa mặt, gài nút áo đầy đủ rồi mới ló mặt ra . Tôi khoanh tay, cúi chào lễ phép:

- Dạ thưa bác mới tới .

Mẹ tôi và mẹ Kim Chi cùng hứ một cái và cùng thở dài một lượt. Mẹ tôi nghiêm giọng:

- Con ngồi xuống đó - Rồi quay qua bà khách - Đây . Con trai tôi . Mời chị điều tra xét hỏi .

Mẹ Kim Chi vụt khóc òa .

- Hải ơi . Con biết Kim Chi đi đâu chỉ giùm cho bác.

Tôi bối rối nhìn mẹ cầu cứu .

- Dạ con không biết. Sáng nay bạn ấy nghỉ học có đưa giấy phép mà .

Mẹ Kim Chi sụt sịt:

- Giấy đó của bác viết. Còn cái này có phải của con không ? Có đúng vậy không ?

Mẹ tôi cùng chụm đầu vào coi cuốn tập mẹ Kim Chi đưa ra . Trang đầu bỏ trắng cho đẹp, thằng quỷ Hiếu đã viết bằng kiểu chữ điện tử: Lê Hồ Hải love Phạm Huỳnh Kim Chi .

Tôi lập tức nhận ra vấn đề nguy hiểm. Ai sẽ làm chứng là tôi vô tội . Tôi không viết dòng chữ đó . Tôi không rủ cái con nhỏ học ngu như bò ấy đi trốn. Lại càng không giấu nó trong nhà tôi hay gởi giấu ở đâu cả . Ngồi gần nó, cho nó cóp-pi hoài tôi cũng đủ chán rồi . Ba tôi sắp đi làm về . Rồi cô chủ nhiệm sẽ tra hỏi tôi . Mẹ tôi sẽ vừa mắng mỏ vừa khóc. Tôi sợ cảnh một mình đối diện với người lớn lắm. Bơ vơ và cô đơn lắm. Bao nhiêu nỗi lo sợ ấy cũng đủ làm cho tôi khóc như bà khách đau khổ đang ngồi trước mặt.

- Hu hu chữ này thằng Hiếu ngồi bàn phía sau viết. Hu hu con không viết. Hu hu bạn Kim Chi đã méc cô, nó làm dơ tập bạn ấy rồi . Hu hu mẹ tin con đi mẹ .

Mẹ tôi quát khẽ:

- Nín ngay . Con trai tồi .

Còn mẹ Kim Chi thấy tôi khóc thì lại nín bặt. Bà có vẻ ngượng và tỏ vẻ muốn rút lui .

- Bình tĩnh đi cháu . Mấy đứa kia, Hằng, Oanh, Thanh Thủy cũng có nói không phải bạn Hải . Nhưng bác bối rối quá, bác cứ đến hỏi cháu . May ra cháu biết chút gì manh mối giùm bác. Cháu thông cảm. Đừng buồn bác. Bác khổ quá, Hải ơi .

Rồi bà vừa xin lỗi mẹ tôi vừa rưng rưng nước mắt đi về .

Tôi ôm mẹ, năn nỉ .

- Đừng cho ba biết. Nghe mẹ .

Mẹ tôi nói giọng lạnh tanh:

- Không được. Mẹ sẽ nói . Rồi mẹ còn xin cô chủ nhiệm xếp con ngồi chỗ khác. Không ngồi chung bàn với con gái nữa . Hôm nay người này đến hỏi . Ngày mai người khác đến tìm con gái họ . Chắc mẹ chết sớm.

Mẹ đánh nhẹ sau vai tôi .

- Thôi . Lo đi học bài làm bài . Chờ tối ba mày về, rồi tính.

Tôi ngồi vào bàn học, bày la liệt văn, toán, lý, hóa, anh văn. Nhưng học sao dzô ? Tôi nghĩ ngợi lung tung. Con Kim Chi này coi vậy mà ghê . Hèn gì nó toàn xưng mày tao với tôi . Không biết nó đi theo thằng nào, mặt mũi ra sao . Nó đi đâu ? Những chuyện gì đã xảy ra rồi ? Ôi ! Lộn xộn. Để phiền đến tôi . Bực quá tôi nghĩ, tất cả đều tại cái vụ học chung con trai con gái mà ra hết.

Bỗng dưng tôi muốn lăn đùng ra ngủ nữa, để tiếp tục giấc mơ mà tôi cho là khủng khiếp lúc nãy . Nó làm sao khủng khiếp bằng chuyện con nhỏ Kim Chi bỏ nhà ra đi mà mẹ nó chưa tìm được.

Nhưng nào đã có ai được mơ tiếp giấc mơ đẹp đẽ đầy tiếc nuối của mình bao giờ đâu .

Tháng 2/97
L.T.
 
Top