Ánh mắt đa tình - Hồng Kim

AlexisZorba

New Member
Ðề: Ánh mắt đa tình - Hồng Kim

Chương 11

- Nép mình sau chậu kiểng, ở môt. góc mà ánh điện không đủ chiếu sáng hết . như Thủy đưa mắt nhìn Huy đang cùng mẹ đến từng bàn mời khách . Chỉ là sinh nhật thôi . Sao bác Uyên phải mất công thế nhỉ ?

- Trong khi Như THủy suy nghĩ lan man, cô nhận ra khá nhiều khuôn mặt của các "cậu ấm, cô chiêu" đã một thời từng theo cha mẹ đến nhà cô

- Họ đều sang trọng giàu có trong bộ cánh đắt tiền, những đồ trang sức qúy giá . Nhếch môi, NhưThủy thấy cuộc đời và những con người trước mặt cô, chẳng thật sự hoàn thiện

- Biết đâu một lúc nào đó . Huy rơi vào hoàn cảnh cô hiện tại . Gia đình phá sản . Liệu mấy đứa con gái xảnh xe. môi son mắt tím kia, có còn quấn quít bên Huy nữa không ?

- Mới mấy tháng sống tự lập, Như Thủy đã được cuộc sống mách báo nhiều điều qúi giá

- Huy chơt. tách khỏi mẹ, và nháo nhác nhìn quanh . Như Thủy thót tim . Cô biết Huy đang tìm cô . Lúc này, cômuốn được che khuất khỏi tầm nhìn của mọi người . Nhất là Huy . Sự quan tâm của anh sẽ khiến cô khó xư?

- Thanh Trà nhóp nhép:

- Rõ khéo trốn . Tên Huy tìm mày nãy giờ . Ra ngồi thêm một chút, rồi biến . Tao ngột ngạt qúa

- Như Thủy lắc đầu:

- Tao cũng vậy . Hay, về luôn đi . Vào đó mất công lắm

- Mày sợ bà Uyên chứ gì . hôm nay, tao mới thấy rõ sự phô trương của bà ấy . Hèn chi dì Ngà tao nói bà ta thích khoe của, thích nhận sự biếu xén

- Như Thủy congmôi:

- Tao không thích, chứ không phải sợ ai cả . Ấy là tụi mình cũng chẳng thua kém gì con bà, mà bác ấy kênh kiệu qúa, tao ghét...

- Đang nói, Như THủy chợt nín khe, cô đưa mắt nhìn lên chiếc bàn được trang trí rất đẹp, có lọ hoa hồng vàng . Bà uyên dang cầm tay một cô gái đẹp . Cách trang phục trên người cô gái hoàn toàn khác xe với tụi Thủy

- Thanh Trà nhếch môi:

- Một con búp bê kiều diễm, biêt'' tận dụng những nét độc đáo của tạo hóa và biết cả tiết kiệm vải . Để xem !

- Bà Uyên kéo cô gái đến chỗ Huy . Nét mặt Huy lộ vẻ khó chịu thoáng qua

- Tôi xin giới thiệu để các cháu mừng cho con trai tôi . Năm nay Huy tròn hai mươi tuổi, cái tuổi đáng ra phải học đại học 2 năm, nếu cháu Huy không bị bệnh đôt. xuất, suýt chết, cũng là lứa tuổi được phép tìm cho mình một cô bạn gái riêng tư . Cẩm Tú, con gái cưng của giám đốc công ty xe khách liên tỉnh miền đông, bạn rất thân của bác . Hai gia đình chúng tôi đã hứa gả con cho nhau từ lâu . Nhân dịp con trai tôi tròn hai mươi tuổi . Tôi muốn các cháu mừng cho Huy

- Những tiếng reo hò vang lên ồn ào lẫn trong băng nhạc, gây thêm cảm giác khó chịu cho những người thích cuộc sống tỉnh lặng

- Như Thủy thở dài:

- Từ nay Huy hết dám vượt đèn đó . Con trai mà bị cha mẹ cấm cản, ép buộc thế, chẳng xứng mặt đàn ông tí nào

- Thanh Trà phụ họa:

- Cẩm Tú, nghe tên đã thấy gai người . Phen này tên Huy hết léng phéng với mày

Như Thủy gắt:

- Huy chơi với tất cả con gái trong lớp, sao lại là tao ? mày chỉ khéo gán ghép

- Ai chả biết tên Huy hoà đồng bạn bè . Nhưng hắn vẫn kết mo đen mà nhất . Bà Uyên mắt mũi kèm nhem, mới chọn con nhỏ xảnh xe. kia

- Như THủy bĩu môi:

- Bác ấy luôn biết cách trung hòa giữa tình cảm và kinh tế thì đúng hơn . Nhìn câm Tú rõ ràng con bé trội hơn tụi mình rồi

- Thanh Trà chun mũi:

- Trội con khỉ móc . Tao đố mày, tên Huy đang nghĩ đến ai ?

- Mặt Như THủy thoáng hồng lên . May trời tối nên Thanh Trà chẳng thấy gì . Như THủy lắc nhẹ:

- Tao không biết, và cũng chả nên biết làm gì

- Vừa lúc, Huy tiến thẳng về nơi hai cô đang đứng . Mắt Huy sáng lên, khi ánh mắt anh nhận ra Nhu THuy

- Sao đứng đây hả hai cô bạn ? Nãy giờ làm anh tìm hụt hơi . Nghĩ hai em trốn anh về rồi chứ

- Thanh Trà liến láu:

- nếu bỏ về, em sẽ tức chết mất . Không ngờ anh Huy có côbạn đẹp ác luôn . Vậy mà giấu tụi em

- Như Thủy tỉnh bơ:

- Bao giờ thì anh Huy cho tụi em dự tiệc mừng đây

- Huy sầm mặt:

- Cẩm Tú là cô gái của mẹ anh chọn, anh không thích hợp những mẫu phụ nữ quá mạnh về tiền bạc và mỹ phẩm

- Chợt hạ giọng, Huy xoáy tia nhìn nồng ấm vào như Thủy:

- Anh không mong gì hơn, nửa cuộc đời của anh có người con gái như em

Thanh Trà cong môi:

- Xời ơi ! Nói thì dễ đấy . Nhưng anh dám vượt quyền mẫu hậu không kìa , Tụi em đứa nào cũng đơn giản và ngốc nghếch, không biết chọn đồ biếu xén đâu

- Huy nhăn mặt:

- Em ác miệng kinh khủng . Nhưng ai dại cứ việc mua quà biếu ngưới lớn . Anh đâu cần những đồ ấy

Như Thủy bình thản:

- Đôi lúc phải ác khẩu một chút, để hiểu thât. giá trị con người . Thuốc đắng là thuốc tốt mà Huy

- Chưa dứt câu, Cẩm Tú đã xuất hiện . Cô nàng thật điệu và thật ngọt, khi níu tay Huy tình tứ:

- Anh ở đây mà em tìm nãy giờ . Các bạn đang chờ anh vào để mở đầu buổi khiêu vũ đấy

- Như Thủy trầm giọng:

- Xin phép Huy nha, tụi em về . Chúc Huy sinh nhật tươi hồng và hạnh phúc

Huy chưa kịp trả lời, Cẩm Tú đã chớp mắt:

- Các bạn là...

- Huy thản nhiên:

- Bạn học cùng lớp tôi, và tôi cũng thân với hai bạn này nhất

- Mặt Cẩm Tú thoáng tối, rồi cô ta lại tươi tỉnh thật nhanh:

- Anh nên mời hai bạn ở lại . Mẹ còn muốn giới thiệu...

Thanh Trà kênh mặt:

- Xin lỗi, tụi tôi còn rất nhiều cuộc hẹn khác, phải chia thời gian mỗi nơi một chút, vì bạn bè cả . Tụi tôi biết rõ Bác Uyên muốn chị kết thân cùng anh Huy chứ gì . Chúc chị được như ý

- Huy cầm tay NhưThủy buồn buồn:

- Chả lẽ hai em bận thật ?

-Như Thủy gỡ nhẹ tay Huy, cô mỉm cười:

- Bài vở còn cả đóng . PhảI học thôi Huy . Thủy sợ nhất phải rớt, sẽ mất cơ hội bước chân vào giới thượng lưu . Vậy nhen

- CẩM Tú kéo tay Huy:

- Anh đừng giữ bạn nữa . Cám ơn hai bạn đã tới chung vui cùng tụi tôi . Huy à bạn bè đang đợi anh đó . Đừng để người ta thất vọng chứ anh

- Huy thở dài, hất tay Cẩm Tú thât. mạnh:

- Cô muốn nhảy, cứ vô đó nhảy trước đi . Tôi mệt lắm

Nhưng mà...

- Thanh Trà bỗng thấy tội nghiệp Cẩm Tú, cô dứt khoát:

- Huy vô đi . Đừng để bữa tiệc mất vui . Tụi mình ngày nào không gặp nhau, lạ chi nữa mà khách sáo

- Huy chán nản:

- Vậy thì thôi, hai nhỏ về . Đi đường nhớ cẩn thận

- Nhìn Như THủy, Huy trầm giọng:

- Dẫu sao, thì tình cảm của anh vẫn chẳng ai làm thay đổi được . Anh tự biết mình phải làm gì để có hạnh phúc . Xin lỗi, đã không tiễn được hai em

- Cẩm Tú có vẻ giận kinh khủng . Cô ta chiếu tia mắt hằn học đầy màu tím sẫm nhìn Như THủy như muốn xé nát Thủy thành trăm mảnh

- Hất mặt, để lộ chiếc cổ thật trắng, có sợ dây chuyền vàng thật to, đang trễ tràn trước bờ ngực vun cao, dang phập phòng, dữ dội . Cẩm Tú cay cú:

- Một con nhà quê ngốc nghếch . Sẽ không có cơ hội chiếm được địa vị trong lòng mẹ của Huy đâu . Đàn ông thời nay thèm khát ánh kim tiền hơn mỹ nhân đấy

- Thanh Trà tức tím mặt . Nhưng nể Huy, không muốn Huy phải khó xử, cô lạnh băng:

- - Chờ đấy ! Xem mèo nào cắn mỉu nào ! Đồ con gái hư

- Như THủy thở dài:

- Về đi, đừng đôi chối nữa . Huy khỏi áy náy làm gì . Cho tụi tôi gởi lời chào bác Uyên

- Thanh Trà ngơ ngác nhìn nơi để xe, lẩm bẩm:

- Xe tao đâu kìa

- Như Thủy bật cười:

- Mày giống kẻ thất tình qúa . Thất tình đầu óc hoang mang, nhìn gì cũng toàn màu đen ấy . Mày nói xe hỏng,mày mược xe của...

- Thanh Trà vỗ vào đầu cái bốp:

- Ôi trời, tao đúng là tệ . Chút nữa không nhớ là chết

- Như Thủy băn khoăn:

- Này Trà, sao bỗng dưng tên giám đốc vải vóc này tốt đột xuất với mày vậy ? Mày đem xe đi mút mùa lệ thủy, hắn không sợ mất à ?

- Thanh Trà cong môi:

- Xời ơi ! Tin nhau là chính chứ . Hơn nữa, xe của tao nếu đem đấu giá, vẫn ngon tiền hơn xe hắn mà . Hắn mà nghe mày gọi hắn là giám đốc vải vóc, chắc hắn điên đầu qúa

- Như Thủy cười cười:

- Tao gọi đúng việc làm của hắn đấy chứ

- Thanh Trà cười khúc khích . Cô dừng xe trưỚc môt. tiệm sửa xe vẫn còn sáng ánh điện

- Như Thủy nhắm mắt vì ánh đèn nê ông qúa sáng . Cô nghe giọng Thái Tuấn vui vẻ:

- Ôi chào ! Tổng chào hai người đẹp . Đi chơi vui vẻ chứ ?

- Thanh Trà tíu tít:

- Anh Tuấn, đợi tụi em lâu chưa ?

- Như THủy hé mắt, thấy Tuấn so vai và đang nhìn cô, giọng hắn thật... kịch:

- Ồ ! Thứ bảy là tối dành cho tình yêu mà . Anh đâu lãng phí thời gian thế . Anh cũng vừa tới đây thôi

- Như Thủy lém lỉnh:

Bộ anh không sợ tụi tôi thổi xe của anh luôn sao ?

- Thái Tuấn tủm tỉm:

- Chiếc xe đáng giá là gì . Tôi lo cho hai cô thì có

- Như Thủy Tròn mắt:

Sao mà lo cho tụi tôi ?

- Thông thường các cô gái đẹp đến các buổi tiệc tùng sinh nhật, dễ bị bắt hồn bóng . Tôi sợ hai cô đi lạc đường, mất công tôi đi tìm

- THanh Trà bât. cười:

- Anh bẻm mép ghê . Nếu không nói chuyện em dám chắc, chả cô nào dám hé răng trước anh

- Anh không nghĩ mình đáng sợ thế ?

- thiệt đấy . Mặt anh lạnh như nước đá, mắt cũng cũng vậy . Nhìn thôi đủ ngán

- Thái Tuấn giơ tay:

- Ôi trời ! CHết tôi rồi . Vậy mà ở nhà mẹ tôi cứ nói "con mẹ thật đẹp trai, phong độ" đúng là mèo khen mèo dài đuôi

- Như Thủy ngập ngừng:

- về đi , Chủ tiệm người ta chờ kìa , Đẩy xe ra, Thái Tuấn từ tốn:

- Tôi chắc hai em chưa ăn gì . Chúng ta cùng ăn tối nhé

- Như Thủy vội lắc đầu:

- Muộn qúa rồi . Tôi phải về, kẻo nội tôi mong

- Thanh Trà kéo tay Thuỷ:

Như Thủy, tao đói bụng thiệt tình . Ở nhà chắc chỉ còn cơm nguội . Đi c hút thôi mà

- Như Thủy ngần ngừ:

- Nhưng, tao xin phép...

Nội sẽ thông cảm . Tuổi trẻ ham vui mà . Đi nhé

- Thái Tuấn cũng bảo:

- Thanh Trà nói đúng đấy . Bà cụ sẽ không phiền trách em đâu . Thêm ba mươi phút thôi mà

- Như Thủy chép miệng:

- Đúng nửa tiếng thôi nha . Tôi lo nhất ngày mai bị gọi trả bài

- OK !

- Thái Tuấn đưa Thủy và Thanh Trà đến một con hẻm nhỏ . Môt. quán tối rất đông thực khách

- Như THủy ngạc nhiên:

- Mới tối thôi mà, sao đông người thê" nhỉ ?

- Thái Tuấn giải thích:

- Quán này bán cả co(m và phở bún nên nhiều người lười nấu cơm, rủ nhau ra đây ăn cho tiện . Lâu lâu đổi mới môt. lần thôi

- Thanh Trà léo nhéo:

- Mày ăn gì hả Thủy ?

- Đúng là đói thật . Mũi ngửi hết cả mùi vị, chân răng muốn tứa nước, Như Thủy mới nhận ra, cô đang đói muốn xỉu . Chẳng khách sáo,Thủy nói:

- Tao ăn cơm chiên giang châu

- Thái Tuấn sáng mắt:

- Không ngờ tôi lại chung ý thích của em . Thật vui, khi biết mình có đồng minh ăn uống

Thanh Trà dài giọng:

- Tối mà ăn cơmm, chán bỏ xừ . Trà ăn mỳ vịt tiềm

- Các món ăn được dọn ra thât. nhanh . Vừa ăn, họ vừa nói chuyện thât. vui vẻ, gần hết bữa cơm, điện thoại di động của Thanh Trà kêu tíc tíc

Nghe máy xong, nó xụ mặt:

- Mẹ tao đang thu hụi dưới bến xe xa cảng, bà cần tao tới gấp . Anh Tuấn, đưa giùm Như THủy về nhà nghen

- Như Thủy cuống lên:

- Tao đi với mày ?

- Không được ! Tao xuống để chở mẹ về . Mày đi nữa, làm sao chở ? Tao xin lỗi nha

- Thoắt cái, đã mất hút cùng chiếc xe của nó đầu hẻm

- Thái Tuấn ân cần:

- Thủy ăn thêm gì nữa không ?

- Như Thủy lắc nhẹ:

- Thủy ăn thế đủ rồi . Thú thât. là đói chứ thường khi Thủy ăn ít lắm

- Thái Tuấn dịu dàng:

- Sắp thi đến nơi, Thuỷ phải chịu khó ăn uống mới đủ sức thi ! Học nhiều, thức nhiều mà không chịu ăn, sẽ gục đấy

- Thủy cắn môi:

- Cám ơn lời khuyên của anh

- Cô chợt nheo mặt:

- Anh Tuấn có vẻ nhàn nhạ với cương vị của mình nhỉ ?

- Thái Tuấn cười:

- Ai nói với em, tôi nhàn hạ ?

Em đoán thôi

- Thái Tuấn tủm tỉm:

- Nghe danh vị thì nhàn đấy, suốt ngày ngồi môt. chỗ ký công văn, tài khoản, ra lệnh "sát sinh" cho người dưới quyền rồi tiệc tùng bia bọt . Em út cũng hàng trăm . Giám đốc mà . Vậy nhưng vẫn bị mẹ tôi mắng là ngốc nghếch, là to đầu mà không có người dám lấy . Thôi thì đủ kiểu, khiến tôi điên cả đầu, ít ai biết để ngồi cho vững vàng trên cái ghế giám đốc, tôi phải đầu tư hết chất xám trong người tôi mỗi ngày . Lúc nào cũng thay đổi mật mã, chất lượng sợi tơ,phải chú ý đến đời sống công nhân . Một bản hợp đồng kinh tế có giá trị bạc tỉ, tất nhiên phải hơn hẳn một cuộc hẹn hò với các cô gái . Tôi được Tấm thân khỏi công ty thì cơ thể đã rã rời, mục nát . Còn đâu mà em út nữa chứ

- Như Thủy bật cười:

- Tôi chưa từng nghe ai ca cẩm cuộc sống của mình như anh cả . Giám đốc còn than thì cónước chết chìm

- Thái Tuấn nheo mắt:

- Cuộc sống luôn có những khúa mắc của nó . Nếu làm giám đốc là phải có tình yêu em út như mẹ tôi nói, thì bây giờ tôi đâu có thoải mái ngồi quán với em đúng không ?

- Như Thủy bối rối, vì cái nhìn rất tình tứ và quyến rũ của Tuấn . Tận cùng trong tim mình, Thủy không thể không nhận xét: Tuấn có dáng đàn ông mạnh mẽ, phong trần, ánh mắt đa tình cuốn hút phụ nữ hơn Cao Cường

- Chẳng rõ vì đâu, cô lại có lối so sánh như thế

- Chã lẽ cô thật tình có cảm tình với Thái Tuấn ? Môt. gã đàn ông mà lần nào gặp mặt, cô và hắn cũng gấu ó nhau, như mặt trăng, mặt trời vậy . nếu đúng vậy, tình cảm của cô qúa lãng mạn không nhỉ . Bất giác cô lại buồn buồn, khi nhớ đến Huy,những tình cảm và kỷ niệm của Huy với cô suốt bao năm . Bạn bè ai không nghĩ, hai đứa sẽ là đôi bạn tuyệt vời nhất

- Rốt cuộc, đêm nay mọi người đã có câu trả lời . Côkhông hề có cảm giác tiếc nuối hay ganh ty.

- Như Thủy đứng dậy:

- Chúng ta về thôi anh Tuấn . Muộn qúa rồi

- Thái Tuấn gật đầu:

- Tại tôi nhiều chuyện quá . Thủy sẽ bị mắng mất

- Như Thủy thở dài:

- Thật ra, tôi đã lớn rồi, phải biết lo cho mình là chính . Người lớn chỉ đứng bên nhắc nhở, không còn tư duy lo cho tôi được nữa . Có điều, nội từ Hà Nội vào . Tôi không muốn bà nghĩ rằng tôi luôn đi chơi tối . Người bắc, con gái đi chơi tối là điều cấm kỵ . Nội tôi tất nhiên cũng giống ho.

Thái Tuấn buột miệng:

-Thế, em đã có người yêu chưa ?

- Như Thủy điềm tỉnh:

Chưa . Nhưng nếu tôi muốn . Tôi sẽ không chọn anh đâu . Ai lại đi hỏi bạn gái câu ấychứ . Vừa trần tục thô thiển, vừa bât'' lịch sư.

- Thái Tuấn nhún vai lơ lửng:

- Có vậy tôi mới biết được điều cần biết

- Tuấn cho xe chạy thật nhanh trên đường phố về khuya bắt đầu vắng khách . Vừa chạy, Tuấn vừa huýt sáo một bản nhạc nghe thât. quen thuộc .. "Mối tình đầu của tôi là cơn mưa giăng ngoài cửa lớp, là áo ai bay, trắng cả giấc mơ, là bài thơ còn hoài trong vỡ, giữa giờ chơi mang đến mang lại mang về... " môt. Ông giám đốc nổi tiếng vẫn không quên bài hát học trò . Thật ngốc

- Như Thủy lại thở dài, và buâng quơ suy nghĩ . Đêm nay liệu cô có học được bài sinh vật còn cả chục trang ? Hay lại vẩn vơ suy nghĩ đến Huy, đến Cao Cường, rồi cả Thái Tuấn ?

- Những gã đàn ông bắt đầu khuấy động cuộc sống vốn trầm lặng của cô.
 

AlexisZorba

New Member
Ðề: Ánh mắt đa tình - Hồng Kim

Chương 12

- Dắt xe khỏi cổng trường, Như Thủy hoàn toàn bất ngờ khi thấy THái Tuấn đang cười với cô, ngay trước mắt . Nụ cười làm con tim cô nhoi nhói buốt

- Thái Tuấn tới gần Thủy, giọng anh thât. ngọt ngào:

- Em làm bài tốt chứ ?

- Như Thủy ngỡ ngàng và xúc động trước cử chỉ của Tuấn . Ngày trước, mỗi mùa thi cô từ trường ra, đều có ba mẹ đón đợi cô, ân cần chia sẽ những vui buồn cùng cô . Bây giờ cảm giác hạnh phúc, tuyệt vời của một gia đình đã không còn trong cô . Cô dửng dưng trước mọi hoàn cảnh đón đưa chờ đợi . Chính Thanh Trà, hôm nay cũng được dì Út nó từ Canada về, đưa đến phòng thi, rồi đón về ngay từ lúc đó

- Thái Tuấn lo lắng:

- Sao em buồn ? Không trả lời tôi ? Phải vì bài làm không được không ?

- Như Thủy chậm lắc đầu:

- Tôi đang bất ngờ, vì không hiểu sao anh lại đến đây ? Anh nói, công việc của anh bận rộn lắm kia mà

- Thái Tuấn từ tốn:

- Tôi muốn được chia sẽ với em . Sẽ buồn vô cùng, khi bưới khỏi phòng thi, ta vẫn môt. mình với ta

- Tại sao anh biêt'' tôi... chỉ một mình

- Thái Tuấn dịu dàng:

- Vì em đã từng kể . Vì những gì liên quan đến em tôi điều biết . Dĩ nhiên em vẫn còn gia đình, cuộc sống vẫn hơn nhiều người khác . Chỉ ở góc độ nào đó, em đơn độc thôi

- Như Thủy cau mày:

- Anh hơi bị tò mò rồi đấy . Nghề của anh là dệt lụa in vải kia mà

- Thái Tuấn trang nghiêm:

- Lúc này tôi chưa thể giải thích với em . Tôi không muốn em mãi lánh tôi, và muốn mỗi ngày được đón đưa em về

- Như Thủy cuống lên . Cô đã đủ thông minh để hiểu những lời nói của Tuấn là một lời ngỏ khởi đầu cho tình cảm trai gái . Ôi trời ! Tại sao không là Thanh Trà ? Hình như nó cũng rất thích Tuấn ?

- T.ai sao lại là cô chứ ?

- Đôi mắt Tuấn thật sáng, thật nồng nàn khiến Thủy thấy mình như chơi vơi

- Tuấn đề nghị:

- Chúng ta tìm một nơi nào đó để ăn trưa nha . Lúc này, em đừng nghĩ ngợi gì cả . Ráng thi cho tốt môn cuối cùng

- Tự nhiên Như Thủy lại gât. đầu . Cô trèo lên xe Tuấn thât. nhẹ và ngồi cách anh môt. khoảng

- Thái Tuấn ân cần:

- Em nên ngồi xích lại . Anh chạy xe hơi ẩu, nhưng đảm bảo an toàn

- Như Thủy cong môi:

- Đã ẩu, còn an toàn ! Lẻo mép nhất là anh

- Cô cảm thấy mình như bay theo từng cơn gió . Một chút buâng khuâng xen nhẹ . Và bât'' chợt Thủy thấy Huy đứng bên chiếc xe của anh, anh nhìn theo cô, khuôn mặt lặng buồn . Bên Huy có Cẩm Tú đang tíu tít . Anh còn cần gì nữa chứ

- Thái Tuấn tự chọn món ăn cho cô . Anh chăm sóc cô thật ân cần . Hơn cả Cao Cường và Huy

- T.ai sao cô lại đem ba người đàn ông ra so sánh lúc này nhỉ ? Không tự lý giải được . Thủy chỉ biết, là những ý nghĩ chợt đến với cô thôi

- Gần cuối bữa ăn, Như Thủy thấy một cô gái rất đẹp đang săm săm tiến về bàn cô ngồi . Nét mặt cô gái đầy kiêu ngạo

- Em không ngờ, anh lại đến đa6y vào giờ mà lẽ ra anh phải về nhà dùng cơm trưa

- Giọng cô gái vang lên đầy khiêu khích

- Thái Tuấn nhìn lên lạnh lùng:

Là em à ? Đi ăn hay đi theo dõi anh vậy, Vân Phượng ?

- Em không có hứng ăn uống ở những nơi này ? Vân Phượng khinh khỉnh

- Thái Tuấn nhếch môi:

- Tưởng em ăn trưa, anh sẽ mời em một dĩa cơm mà em thích . Còn không thì thôi . Chúng ta về em

- Miệng nói tay Tuấn kéo Như Thủy đứng lên thật nhanh nhưng vẫn dịu dàng

- Vân Phượng tức tối:

- Em muốn anh giải thích . Con nhóc nhà quê này là gì của anh ?

Thái Tuấn trừng mắt:

- Em là mẹ anh à ? Hay vợ ? mà đòi hỏi ra lệnh cho anh . Mai mốt cô ấy thi xong, anh sẽ dẫn về thưa với mẹ anh . Được chưa hả ?

- Như Thủy cuống lên:

- Anh Tuấn ! Đừng làm khó em chứ ?

- Thủy không việc gì phải sợ hãi ? Cô ấy cũng như em thôi . Và anh quyết định chọn em, một cô gái sài gòn đơn giản nhất, anh không chọn Vân Phượng

- Vân Phượng cay cú:

- Anh không cãi lời bác An được đâu . Ngoài em ra, bác không chịu ai là con dâu ca?

- Quay sang Như Thủy, Vân Phượng cười độc:

- Cô còn trẻ lắm . Không hiểu đàn ông bằng tôi đâu . Tốt nhất, cô đừng hoài vọng ở Tuấn

- Như Thủy muốn khoc'':

- Tôi chỉ coi anh ấy như bạn bè . Chị không nên nói lung tung

- Cô quay phắt ra cửa . Nhanh hơn, Thái Tuấn giữ được cô ba*`ng một vòng tay ôm bât'' chợt, mạnh mẽ và nồng mùi thuốc

- Em đừng nghe lời cô ta . Để anh đưa em trở vào trường . Còn cô, biêt'' điều thì về đi . Nếu để tôi điên lên, cô cũng biết kết qủa rồi đó

- Vân Phượng tức tối:

- Tôi khôgn chịu thua anh đa6u . Chờ đấy

Thái Tuấn thở dài:

- Anh xin lỗi . Đã nói những gì không nên nói, nhưng anh ghét sự đeo bám lằng nhằng của cô ta

- Như Thủy nghe một chút hụt hẫng đâu đó trong lòng . Cô ngồi lên xe anh một cách gượng gạo . Cô gái kia nhất định là người yêu của Tuấn ? Vậy sao anh lại kéo cô thành bức bình phong ?

- Chị ấy yêu anh phải không ?

- Giọng cô như gió thoảng

- Thái Tuấn cựa cựa:

- Cô ấy là con gái bạn mẹ anh . Người lớn thích sắp đặt những gì họ muốn mà không cần nghĩ đến hậ qủa

- Chị ấy rất đẹp đấy

- Thái Tuấn nhún vai:

- Anh không quan trọng sắc đẹp hào nhoáng bên ngoài . nếu chỉ đơn thuần lấy vợ vì hình thức, Vân Phượng còn lâu mới bằng các cô bạn mà anh quen . Anh muốn có một người bạn đời phải thât. sự hiểu anh và thông cảm những công việc anh làm . Nhất là người ấy phải dịu hiền, nội trợ giỏi

- Anh hơi bị tham đấy

Nhưng không phải tham tiền, tham bạc hay công danh . Người phụ nữ ấy, nếu chịu khó tìm anh nghĩ mình sẽ có được trong cuộc đời này

- Như Thủy mỉm cười:

- Chúc anh tìm đuoc nguoi trong mộng

- Ngừng xe cách cổng trường vài mét, Thái Tuấn nhìn cô bằng ánh mắt nồng nàn, lời anh ấm và trầm:

- Chúc em thi tốt . Hết giờ anh sẽ đến đón em

Như Thủy chối phắt:

- Khong cần phải thế đâu . Anh nên về với công việc của mình . Thủy không thể đi chơi tối nay đâu

- Cô đi thât. nhanh vào sân trường vẫn còn nhiều ánh nắng . Đằng sau tiếng Thái Tuấn vọng đuổi theo:

- Anh sẽ tới đưa em về với nội

- Ông cặp bước tới ghế đá dước gốc si già . Điểm hẹn của cô và Thanh Trà

- Mắt Như Thủy chớp lia, cô có vẻ bất ngờ khi thấy Huy đang chậm rãi nhả từng hơi thuốc

- Khẽ chép miệng, Thủy cố tự chủ:

Huy hôm nay thay đổi ghê . Thành người lớn có khác

- Huy nhìn Thủy, ánh mắt buồn kinh khủng, vứt điếu thuốc ra xa, Huy khó nhọc:

- Anh ta là ai vậy Thủy ? đó chính là nguyên nhân để Thủy xa lánh tôi phải không ?

Như Thủy cau mày:

- Huy nói nhảm gì vậy ? Tại sao biêt'' trách người ta, mà không tự nhìn lại bản thân ?

- Bản thân à ? Tôi nghĩ tôi vẫn không hề thay đổi tình cảm của mình đối với em

- Nhưng, Huy không đủ nghị lực để chống lại quyết định của mẹ Huy . Trong mắt bác Uyên, tụi Thủy chỉ là đám con nít lộn xộn ?

Huy mím môi:

- Thủy cho Huy cơ hội, thi xong Huy sẽ nói chuyện rõ ràng với mẹ . Huy muốn có Thủy

- Xin lỗi Huy . Tụi mình nên coi nhau là bạn . Cẩm Tú xinh đẹp, gia đình giàu có . Huy đừng đánh đổi

- Như Thủy bước đi chậm rãi

Huy bât. lên:

- Nghĩa là Thủy chọn anh ta ?

- Nếu đúng, Huy cũng đâu có quyền cấm đoán Thủy phải không ? Đến giờ rồi, chúc Huy làm bài tốt

- Huy chẳng thể níu kéo được Thủy . Vì phần lỗi rõ ràng từ phía anh . Thủy đã đúng khi tách khỏi tình cảm của anh . Huy tức giận cho sự bất lực của mình . Tại sao anh không được tự do chọn lựa người vợ cho mình chứ ?

- Cẩm Tú ! Chỉ mới nhắc đến tên cô ta, Huy đã ngán ngẩm . Cuộc đời sao cứ tồn tại những cô gái kiêu kỳ, đỏng đảnh nấp trong chiếc vỏ giàu sang, mà trái tim thì nghèo đến mức tả tơi nhỉ ?...
 

AlexisZorba

New Member
Ðề: Ánh mắt đa tình - Hồng Kim

Chương 12

- Dắt xe khỏi cổng trường, Như Thủy hoàn toàn bất ngờ khi thấy THái Tuấn đang cười với cô, ngay trước mắt . Nụ cười làm con tim cô nhoi nhói buốt

- Thái Tuấn tới gần Thủy, giọng anh thât. ngọt ngào:

- Em làm bài tốt chứ ?

- Như Thủy ngỡ ngàng và xúc động trước cử chỉ của Tuấn . Ngày trước, mỗi mùa thi cô từ trường ra, đều có ba mẹ đón đợi cô, ân cần chia sẽ những vui buồn cùng cô . Bây giờ cảm giác hạnh phúc, tuyệt vời của một gia đình đã không còn trong cô . Cô dửng dưng trước mọi hoàn cảnh đón đưa chờ đợi . Chính Thanh Trà, hôm nay cũng được dì Út nó từ Canada về, đưa đến phòng thi, rồi đón về ngay từ lúc đó

- Thái Tuấn lo lắng:

- Sao em buồn ? Không trả lời tôi ? Phải vì bài làm không được không ?

- Như Thủy chậm lắc đầu:

- Tôi đang bất ngờ, vì không hiểu sao anh lại đến đây ? Anh nói, công việc của anh bận rộn lắm kia mà

- Thái Tuấn từ tốn:

- Tôi muốn được chia sẽ với em . Sẽ buồn vô cùng, khi bưới khỏi phòng thi, ta vẫn môt. mình với ta

- Tại sao anh biêt'' tôi... chỉ một mình

- Thái Tuấn dịu dàng:

- Vì em đã từng kể . Vì những gì liên quan đến em tôi điều biết . Dĩ nhiên em vẫn còn gia đình, cuộc sống vẫn hơn nhiều người khác . Chỉ ở góc độ nào đó, em đơn độc thôi

- Như Thủy cau mày:

- Anh hơi bị tò mò rồi đấy . Nghề của anh là dệt lụa in vải kia mà

- Thái Tuấn trang nghiêm:

- Lúc này tôi chưa thể giải thích với em . Tôi không muốn em mãi lánh tôi, và muốn mỗi ngày được đón đưa em về

- Như Thủy cuống lên . Cô đã đủ thông minh để hiểu những lời nói của Tuấn là một lời ngỏ khởi đầu cho tình cảm trai gái . Ôi trời ! Tại sao không là Thanh Trà ? Hình như nó cũng rất thích Tuấn ?

- T.ai sao lại là cô chứ ?

- Đôi mắt Tuấn thật sáng, thật nồng nàn khiến Thủy thấy mình như chơi vơi

- Tuấn đề nghị:

- Chúng ta tìm một nơi nào đó để ăn trưa nha . Lúc này, em đừng nghĩ ngợi gì cả . Ráng thi cho tốt môn cuối cùng

- Tự nhiên Như Thủy lại gât. đầu . Cô trèo lên xe Tuấn thât. nhẹ và ngồi cách anh môt. khoảng

- Thái Tuấn ân cần:

- Em nên ngồi xích lại . Anh chạy xe hơi ẩu, nhưng đảm bảo an toàn

- Như Thủy cong môi:

- Đã ẩu, còn an toàn ! Lẻo mép nhất là anh

- Cô cảm thấy mình như bay theo từng cơn gió . Một chút buâng khuâng xen nhẹ . Và bât'' chợt Thủy thấy Huy đứng bên chiếc xe của anh, anh nhìn theo cô, khuôn mặt lặng buồn . Bên Huy có Cẩm Tú đang tíu tít . Anh còn cần gì nữa chứ

- Thái Tuấn tự chọn món ăn cho cô . Anh chăm sóc cô thật ân cần . Hơn cả Cao Cường và Huy

- T.ai sao cô lại đem ba người đàn ông ra so sánh lúc này nhỉ ? Không tự lý giải được . Thủy chỉ biết, là những ý nghĩ chợt đến với cô thôi

- Gần cuối bữa ăn, Như Thủy thấy một cô gái rất đẹp đang săm săm tiến về bàn cô ngồi . Nét mặt cô gái đầy kiêu ngạo

- Em không ngờ, anh lại đến đa6y vào giờ mà lẽ ra anh phải về nhà dùng cơm trưa

- Giọng cô gái vang lên đầy khiêu khích

- Thái Tuấn nhìn lên lạnh lùng:

Là em à ? Đi ăn hay đi theo dõi anh vậy, Vân Phượng ?

- Em không có hứng ăn uống ở những nơi này ? Vân Phượng khinh khỉnh

- Thái Tuấn nhếch môi:

- Tưởng em ăn trưa, anh sẽ mời em một dĩa cơm mà em thích . Còn không thì thôi . Chúng ta về em

- Miệng nói tay Tuấn kéo Như Thủy đứng lên thật nhanh nhưng vẫn dịu dàng

- Vân Phượng tức tối:

- Em muốn anh giải thích . Con nhóc nhà quê này là gì của anh ?

Thái Tuấn trừng mắt:

- Em là mẹ anh à ? Hay vợ ? mà đòi hỏi ra lệnh cho anh . Mai mốt cô ấy thi xong, anh sẽ dẫn về thưa với mẹ anh . Được chưa hả ?

- Như Thủy cuống lên:

- Anh Tuấn ! Đừng làm khó em chứ ?

- Thủy không việc gì phải sợ hãi ? Cô ấy cũng như em thôi . Và anh quyết định chọn em, một cô gái sài gòn đơn giản nhất, anh không chọn Vân Phượng

- Vân Phượng cay cú:

- Anh không cãi lời bác An được đâu . Ngoài em ra, bác không chịu ai là con dâu ca?

- Quay sang Như Thủy, Vân Phượng cười độc:

- Cô còn trẻ lắm . Không hiểu đàn ông bằng tôi đâu . Tốt nhất, cô đừng hoài vọng ở Tuấn

- Như Thủy muốn khoc'':

- Tôi chỉ coi anh ấy như bạn bè . Chị không nên nói lung tung

- Cô quay phắt ra cửa . Nhanh hơn, Thái Tuấn giữ được cô ba*`ng một vòng tay ôm bât'' chợt, mạnh mẽ và nồng mùi thuốc

- Em đừng nghe lời cô ta . Để anh đưa em trở vào trường . Còn cô, biêt'' điều thì về đi . Nếu để tôi điên lên, cô cũng biết kết qủa rồi đó

- Vân Phượng tức tối:

- Tôi khôgn chịu thua anh đa6u . Chờ đấy

Thái Tuấn thở dài:

- Anh xin lỗi . Đã nói những gì không nên nói, nhưng anh ghét sự đeo bám lằng nhằng của cô ta

- Như Thủy nghe một chút hụt hẫng đâu đó trong lòng . Cô ngồi lên xe anh một cách gượng gạo . Cô gái kia nhất định là người yêu của Tuấn ? Vậy sao anh lại kéo cô thành bức bình phong ?

- Chị ấy yêu anh phải không ?

- Giọng cô như gió thoảng

- Thái Tuấn cựa cựa:

- Cô ấy là con gái bạn mẹ anh . Người lớn thích sắp đặt những gì họ muốn mà không cần nghĩ đến hậ qủa

- Chị ấy rất đẹp đấy

- Thái Tuấn nhún vai:

- Anh không quan trọng sắc đẹp hào nhoáng bên ngoài . nếu chỉ đơn thuần lấy vợ vì hình thức, Vân Phượng còn lâu mới bằng các cô bạn mà anh quen . Anh muốn có một người bạn đời phải thât. sự hiểu anh và thông cảm những công việc anh làm . Nhất là người ấy phải dịu hiền, nội trợ giỏi

- Anh hơi bị tham đấy

Nhưng không phải tham tiền, tham bạc hay công danh . Người phụ nữ ấy, nếu chịu khó tìm anh nghĩ mình sẽ có được trong cuộc đời này

- Như Thủy mỉm cười:

- Chúc anh tìm đuoc nguoi trong mộng

- Ngừng xe cách cổng trường vài mét, Thái Tuấn nhìn cô bằng ánh mắt nồng nàn, lời anh ấm và trầm:

- Chúc em thi tốt . Hết giờ anh sẽ đến đón em

Như Thủy chối phắt:

- Khong cần phải thế đâu . Anh nên về với công việc của mình . Thủy không thể đi chơi tối nay đâu

- Cô đi thât. nhanh vào sân trường vẫn còn nhiều ánh nắng . Đằng sau tiếng Thái Tuấn vọng đuổi theo:

- Anh sẽ tới đưa em về với nội

- Ông cặp bước tới ghế đá dước gốc si già . Điểm hẹn của cô và Thanh Trà

- Mắt Như Thủy chớp lia, cô có vẻ bất ngờ khi thấy Huy đang chậm rãi nhả từng hơi thuốc

- Khẽ chép miệng, Thủy cố tự chủ:

Huy hôm nay thay đổi ghê . Thành người lớn có khác

- Huy nhìn Thủy, ánh mắt buồn kinh khủng, vứt điếu thuốc ra xa, Huy khó nhọc:

- Anh ta là ai vậy Thủy ? đó chính là nguyên nhân để Thủy xa lánh tôi phải không ?

Như Thủy cau mày:

- Huy nói nhảm gì vậy ? Tại sao biêt'' trách người ta, mà không tự nhìn lại bản thân ?

- Bản thân à ? Tôi nghĩ tôi vẫn không hề thay đổi tình cảm của mình đối với em

- Nhưng, Huy không đủ nghị lực để chống lại quyết định của mẹ Huy . Trong mắt bác Uyên, tụi Thủy chỉ là đám con nít lộn xộn ?

Huy mím môi:

- Thủy cho Huy cơ hội, thi xong Huy sẽ nói chuyện rõ ràng với mẹ . Huy muốn có Thủy

- Xin lỗi Huy . Tụi mình nên coi nhau là bạn . Cẩm Tú xinh đẹp, gia đình giàu có . Huy đừng đánh đổi

- Như Thủy bước đi chậm rãi

Huy bât. lên:

- Nghĩa là Thủy chọn anh ta ?

- Nếu đúng, Huy cũng đâu có quyền cấm đoán Thủy phải không ? Đến giờ rồi, chúc Huy làm bài tốt

- Huy chẳng thể níu kéo được Thủy . Vì phần lỗi rõ ràng từ phía anh . Thủy đã đúng khi tách khỏi tình cảm của anh . Huy tức giận cho sự bất lực của mình . Tại sao anh không được tự do chọn lựa người vợ cho mình chứ ?

- Cẩm Tú ! Chỉ mới nhắc đến tên cô ta, Huy đã ngán ngẩm . Cuộc đời sao cứ tồn tại những cô gái kiêu kỳ, đỏng đảnh nấp trong chiếc vỏ giàu sang, mà trái tim thì nghèo đến mức tả tơi nhỉ ?...
 

AlexisZorba

New Member
Ðề: Ánh mắt đa tình - Hồng Kim

Chương 13

Bà Hiền chép miệng:

- Ngàymai nội phải ra ngoài ấy, để kịp dự phiên toà xét xử ba con

- Như Thạch từ tốn:

- Nội cho cháu đi cùng nha . Cháu muốn gặp ba

Như Thủy thở dài:

- Em nên ở nhà, trông nhà cửa, chị đi theo nội

Như THạch lắc đầu:

- Nhà chẳng cần phải trông . Khóa cửa là xong . Chủ yếu là công ty kìa . Chị không thể bỏ đi lúc này

- Thủy cau mày:

- Công ty làm sao ?

Bà hien chậm rãi:

- Chú Đại mới phôn cho nội, phân xưởng chế tại mô tơ máy xới, có nhiều trục trặn hình như ông Lãm lạm dụng công quỷ quá nhiều, nên kinh phí đầu tư vật liệi bị hao hụt một khoản lớn

- Thủy lo lắng:

- Cháu phải làm sao đây ? Cháu chưa biết tí ti gì về kỷ thuật, ngay việc của môt. kế toán bình thường cháu cũng không biết

- Bà Hiền đứng lên:

- Cháu vào thay đồ, rồi cùng nội tới công ty n gay . Nội muốn tận mắt thấy mọi việc mới có quyết định được

- Như THủy miễn cưỡng:

- Nhóc Thạch to con thế kia, sao nội không để nó đi . Ra ngoài ai người ta tin cháu lớn hơn nó

- Như Thạch nhún vai:

- Dưới cặp mắt từng trải của nội . Em vẫn hoàn toàn là một thằng nhóc con dù em thua chị có mười một tháng 4 ngày

- Như Thủy nhìn bà Hiên:

- Nội à . Theo cháu, nội nên cho Như Thạch đi luôn . Chưa chừng nó được việc hơn cả cháu

- Bà hien lưỡng lự:

- Thế cũng được . Nhưng cháu vẫn p hải trang điểm cho nghiêm chỉnh vào . Nội chờ hai đứa sau 15 phút

- Thạch cười khì:

- Con trai đơn giản và chẳng mấy tốn tiền nội nhi?

- Như Thủy hứ dài:

- Chị Hai của nhóc đơn giản hơn nhóc nữa . Nói thì phải uốn lưỡi, nhìn lại bản thân . Tiền chị Hai cho ăn sáng môt. tuần, nhóc mời nhỏ Hằnt hai buổi tối ghé quán kem, đã bay sạch . Con trai thật sự tốn kém và lãng phí

- Nhu Thạch nhún vai:

- Cũng vì mục đích tìm hiểu mà cưới về cho nội một cô cháu dâu ngoan thôi mà

- Bà Hiền cuoi vui vẻ . Thoáng nghĩ đến mẹ của hai chị em Thạch

- Một gia đình và hai đứa con xinh đẹp giỏi giang, một người chồng có tài kinh doanh . Tại cao HiểU như lại ngốc nghếch đánh đổi, chạy theo một gã đàn ông bị thịt kia chứ ?

- Ba bà cháu rời nhà sau 15 phút . Như Thủy già dặn hơn trong bộ đầm xẻ dài kiển hàn Quốc, màu cà phê sữa . Bộ đồ bà Hiền đã quyết định may cho cô để thay những chiếc đầm dạ hội trẻ trung khác . Tóc Như Thủy được bới cao lên đầu, nhìn cô như lớn thêm dăm tuổi, bởi chút chì kẻ màu tím than hơi đậm

- Như Thạch ngẩn ngơ:

- Chị Hai đẹp hết sẩy . Nếu làm giám đốc đảm bảo chị cũng đỉnh đạc lắm

- Như Thủy nhăn nhó:

- Chị đang khốn khổ vì những thứ chị phảI mang trên người đấy nhóc

- Xe chưa kịp dừng ở cổng côgn ty, điện thoại di động của Thủy phát tín hiệu . Cô nói với bà nội:

- Nội chờ cháu n ghe xong điện thoại hãy xuống xe

- Cô đưa máy lên tai . Mặt chợt nóng bừng lên, khi nghe tiếng Cao Cường mừng rỡ:

- Như Thủy ! Anh nhớ em qúa

- Như Thủy ậm ừ:

- Chiều nay anh không tới văn phòng à ?

- Giọng Cao Cường thât. ấm:

- Anh nhớ em và cũng hồi hộp khi nghĩ đến phiên toà . Em sẽ ra Hà Nội chứ ?

Thuy cắn môi:

- Em cũng chưa biết

Tại sao ? Em thi xong rồi mà ? Chả lẽ em không muốn gặp ba em ? Bác Tài cũng rất nhớ em và Thạch

- Như Thủy chậm rãi:

- Em chờ nội quyết định . Vì công ty đang có vấn đề, vậy đi, tối về nhà em sẽ phôn che anh đuoc không ?

- Cao Cường lo lắng:

- Bây giờ sao em không nói . Đừng tắt máy, vì anh nhớ em, muốn được nghe em nói Thuy a.

- Thuy dịu giọng:

- Anh đừng rối lên thế . Em đang tới công ty, và công việc đang chờ em trong đó

- Cao Cường hạ giọng:

- Nếu vậy, anh không phiền em nữa . Xong việc nhớ điện thoại cho anh ngay, nếu không, đêm nay anh dám đáp máy bay vào Sài Gòn đó

- Thuy cong môi:

- chỉ người điên mới có ý định đó . Em dừng đây

- Dứt câu, Như Thủy tắt máy

Bà Hiền tủm tỉm:

- THằng Cuong đó phải không ?

Như Thủy gật đầu:

- Nội sao hay qúa vậy ? Chuyện gì cũng đoán trúng

- Ba Hiền vẫn cười:

- Vì nội la `bà nội của con . Có những sáu chục năm ra đời trước con . Nó nói gì không ?

- Như Thủy đỏ mặt:

- Toàn chuyện tào lao ấy mà

- Như Thạch đủng đỉnh:

- Chắc chắn phải có câu "Anh nhớ em Thủy ơi"

- Như Thủy ré lên:

- Nhóc con, nói năng chả giống ai

- Em nói sự thât. đấy

- Như Thủy định nhéo Thạch cho chừa tật dám chọc Chị Hai . Thì phòng giám đốc đã hiện ra trước mắt

- Bà hien gõ lên cửa ba tiếng . Ngay sau đó vài giây, cánh cửa được mở ra thật nhẹ, kèm theo nét mặt ngỡ ngàng của cô thư ký Kim Loan:

- cháu chào bà ! Chào chị ..

- Kim Loan vut. lúng túng, khi bắt gặp nụ cười nửa vời của thạch và nét mặt của Như Thủy

- Bà Hiền vui vẻ:

- chào cô Loan, công việc tốt đẹp chứ

- KL lễ phép:

- Dạ ! Mời bà vào phòng, cháu gọi chú Ngạn a.

- Bà Hiền gât. đầu:

- Cô cứ mặc tôi . Hôm trước tôi đến đây, cô xuống chi nhánh nên không b iết, quyền giám đốc tôi đã trao cho cháu tôi . Như Thủy và Nhu Thạch

- KL mỉm cười:

- Dạ ! Chị Thuy cháu đã gặp mặt vài lần lúc giám đốc còn ở nhà . Cháu cũng có nghe chú Ngạn nói lại quyền hạn mới của ban giám đốc . Cháu rât'' mừng khi được làm việc dưỚi quyền của những giám đốc tre?

- Như Thạch láu lỉnh:

- Sau này, cô Loan phải mở khóa đào tạo cấp tốc cho tụi tôi đấy

- KL bối rối:

- Loan không dám đâu . Về bằng cấp, Loan còn thua nhiều người . Kinh nghiệm có được là nhờ bác Tài nâng đỡ và chỉ bảo

- Bà uống nước đi, chú Ngạn lên ngay đó

- Đặt lon nước trái cây ướp lạnh, trưỚc mặt bà Hiền, KL lễ phép:

- Một lát sau, ông Ngạn đẩy cửa vào, trên tay là chồng tài liệu dày cộm

- Vồn vã bắt tay bà Hiền, ông cung kính:

- Thưa ! Bác tìm cháu có việc gì dạy bảo a.

- Ba Hiền chậm rãi:

- Chú Đại đã thông báo tình hình cho chú chưa ?

- Ông Ngạn gật đầu:

- Cháu thông báo họp hội đồng ban quản trị vào sáng thứ hai . Cháu từ Đà Lạt về . Số máy ủi mà liên doanh nhận lắp ráp, thay thế phụ tùng, mô tơ cho nông trường cà phê đắt lợi, bị phế phẩm qúa nhiều . Cháu không tin sự thật nên phải bay lên đó . Ai ngờ kết qủa lại đau xót vậy

- Ba Hiền điềm tĩnh:

- Tôi muốn tham quan phân xưởng sản xuất phục hồi các động cơ xe ô tô . Chú dẫn tôi được chứ

- Ông NGạn gât. đầu:

- Dạ ! Hiện giờ đội xử lý kỹ thuật cũng đang có mặt dước đó . Cháu mời bác

- Dọc đường xuống phân xưởng, Như Thủy im lặng quan sát khung cảnh công ty . Cô chẳng bao giờ có khái niệm mình sẽ phụ trách môt. công ty tầm cỡ thế này cả . Công nhân phần lớn là đàn ông . Con gái nhí nhố cỡ cô, nói chắc gì họ nghe

- Như Thạch đang tía lia cùng KL . Thằng nhóc đúng là bẻm mép, mà hình như tât'' cả đàn ông trên thế gian đều lẻo mép thì phải

- Buổi họp diễn ra chớp nhoáng tại phân xưởng phục hồi lăp ráp

- Ông Lãm sầm mặt khi nghe bà hien nói:

- Tạm thời chú nghĩ việc, để làm bản tường trình toàn bộ thât'' thoát sai phạm trong qui trình, từ sản xuất tới nhập kho công ty

- Ông Lãm phản ứng:

- Tôi nghĩ, quyền đình chỉ công tác của tôi phải do giámđốc công ty quyêt'' định

- Mặt ông ta tím lại, mắt xệch lên đầy thách thức:

Ba Hiền quyết định thật nhanh:

- Con gái ông Vũ Tấn Tài, được bổ nhiệm quyền giám đốc thay cha nó làm bổn phận tháng nay . Phải vậy không ông phó giám đốc Hoàn ?

- Ông Hoàn gật đầu:

- Hội đồng quản trị liên doanh của công ty đã bỏ p hiếu tán thành việc cô Vũ Trần Như THủy tạm thời thay quyền giám đốc công ty trong thời gian sáu tháng . Chờ sự bổ nhiệm và kỳ họp hội đồng sắp tới . Cháu nói đi Như Thủy

- Bất ngờ trưỚc tình huống này, nhưng Như Thủy không còn cách tháo lui, uy tín của nội cô và cả ba nữa . Tất cả đặt vào tay cô

- Mím môi, Như Thủy đón tờ quyết định từ tay KL:

- Hội đồng quản trị, ban giám đốc công ty liên doanh sản xuất phục hồi các độgn cơ xe ô tô hai bánh, xe vận tải nặng, máy đào đất... Nam Việt quyết định: Tạm đình chỉ co6ng tác của ông Phạm KHắc Lãm . Kỹ sư trưởng kiêm phó quản đốc phân xưởng lắp ráp, chờ làm rõ vụ việc mà ông Lãm đã gây hậu qủa nghiêm trọng cho công ty kể từ ngày...

- Ông Hoàn trầm giọng:

- Sự việc đã đến nưỚc này, anh nên suy nghĩ mà khai rõ mọi việc . Tôi nghĩ ban giám đốc cũng không hẹp hòi gì, không xét mức sai phạm của anh trong phạm vi công ty . Anh vẫn còn hy vọng ở lại phân xưởng

- Như Thủy cũng nói, giọng cô hết sức từ tốn, nhã nhặn:

- Chú đừng lo nghĩ nhiều . Công lao chú đóng góp cho nhà máy, cho công ty, ban giám đốc đều hiểu rõ . Nhất định chúng tôi sẽ xem xét mức độ sai phạm của chú, để chú khỏi thiệt thòi những năm công tác . Bây giờ chú bàn giao công việc lại cho anh Phú . Rồi lên phòng tài vụ thanh toán lương

- Ông Lãm không còn cách nào khác, đành hậm hực bỏ đi

- Bà Hiền chép miệng:

- Có tài mà không có đức cũng là người bỏ đi . Thật đágn tiếc, khi lòng tham con người vượt lên đến đỉnh cao nhất

- Mọi người bàn việc thêm môt. lúc nữa mới giải tán

- Như Thạch cười cười:

- Chị hai cũng có dáng "bà lớn" lắm đó . Vậy mà cứ khiêm tốn

- Như Thủy nhăn nhó:

- Nãy giờ chị run muốn chết . Chuyện chẳng đặng đừng, đành chịu

- Bà Hiền cười vui:

- Không khó hơn những bài toán lý hóa mà cháu vừa học đâu . Đúng không hả ? Nội mong cháu sớm kế tục được vai trò ba cháu hằng mong đợi

- KL cũng nói:

- Ngày đầu tiên, chị nói được những điều như thế, là tuyệt vời lắm rồi . Loan hy vọng được phụ tá cho chị trong những ngày sắp tới

- Cám ơn Loan, tôi sẽ nhờ Loan nhiều đấy . Vì tôi chưa có chút kinh nghiệm vào về kinh doanh cả . Đúng ra, Như Thạch nên làm việc này thì tốt hơn . Thời đại các hợp đồng được ký kết bên bàn nhậu, thật chẳng đúng khi tôi làm phận sự thay ba . Con gái muôn đời vẫn là con gái

- Mọi người đều cười vui vẻ . Như Thủy thở phào khi chiếc xe đưa bà cháu cô trở về nhà

- Bà Hiền mừng rỡ:

- Cháu sẽ trở than`h một giám đốc trẻ, có tài đấy . nội mong cháu thành đạt sớm

- Như Thủy lắc đầu:

- Cháu muốn học nội ạ . Công việc nên trả lại cho ba cháu . Coi như cháu không đi cùng nội được . Nội cho Thạch nó ra thăm cháu ít ngày

- Ba Hiền gật đầu:

Nội hiểu . Sau phiên toà, thằng Cuong chắc sẽ vào thăm cháu . Cháu không từ chối nó chứ ?

- Đã biết ngụ ý nội . Như Thủy vẫn bơ bỉnh:

- Gì mà từ chối với không từ chối hả nội ? Anh Cuong như một người ơn của gia đình mình, chả lẽ anh ấy vô, cháu lại đuổi ảnh đi hay sao ? Cháu nội, đâu phải loại người vong ơn ?

Bà Hiền điềm tĩnh:

- Cháu không biết ? Hay vì cháu không muốn biết . Cao Cuong muốn hỏi cưới cháu đấy

- Như Thủy chưa kịp phản ứng:

- Như Thạch đã tía lia:

- Hỏi cưới ư ? Sao nhanh vậy ? Anh cường chưa ngỏ lời với chị Hai kia mà ? Thời buổi này hôn nhân phải có tình yêu, nếu không làm sao tồn tại ?

- Như Thủy cũng bối rối:

Nội à ! Chuyện này nội để cháu quy nghĩ đà . Hết công ty, tới đám hỏi . Nội định đặt cháu vào thế gì đây ? Vì danh dự của ba cháu, cháu sẽ cố gắng làm việc . Còn hôn nhân . Cháu không muốn nội à . Dù Cuong rât'' tốt . Nhưng, thực tế to6''t chưa hẳn đã đủ làm tảng đá cho cháu nương tựa

- Bà Hiền chậm rãi:

- Ấy là nội nói trước để cháu suy nghĩ . Cao Cường có học thức, tư cách cũng đàng hoàng . Nó gặp cháu là mến ngay . Chúng ta nhờ cậu ấy, phải biêt'' đối xư?

- Nhu Thach bât'' mãn:

- Anh ấy làm việc vì lương tâm trách nhiệm, chúng ta cũng trả lương hậu hĩnh . Nội không nên đặt để chị Hai . Biêt'' đâu ch. Hai hoặc cả anh Cuong đều đã có bạn thân . tội chị con nội a.

- Bà Hiền cau mặt:

- Cao Cường là luật sư, nó hiểu rõ việc nó làm . Con nguoi đàng hoàng, kho6ng phải dễ thay đổi . Nếu có nguoi yêu, nội dám nói nó không dám ngỏ lời cùng nội đâu . Con cứ suy nghĩ cho kỹ rồi trả lời nội nha Thủy

- Như Thủy ậm ừ cho nội không còn hỏi nữa . Cô trở về phòng, tâm trạng vừa bâng khuâng vừa lo lắng . Dẫu gì, Cao Cường cũng đang là luât. sư bào chữa tội cho ba cô . Tự do hay tù ngục của ba đang nằm trong lòng bàn tay Cuong

- Nguoi đàn ông ấy hội đủ tiêu chuẩn để các cô gái ước mơ . Sao cô lại dửng dưng không chút rung động . Chập chờn giữa Cuong và khuôn mặt rắn rỏi, cương nghị, nhưng khinh khinh, lạnh lùng đến khắc nghiệt của Thái Tuan

- Như Thủy thở dài . Hình như cô đã bắt đầu nghĩ nhiều đến Tuấn ?
 

AlexisZorba

New Member
Ðề: Ánh mắt đa tình - Hồng Kim

Chương 14

Thanh Trà hiu hắt:

- Ba mẹ bắt tao lấy Việt Kiều

- Như Thủy nhảy nhỏm:

- Hả ? Lấy việt Kiều ư ? Tại sao ba mẹ mày có ý nghĩ ấy ? Nhà mày giàu có, đâu cần gả mày để kiếm dăm bảy ngàn đô, và những món tiền rót rỉa hàng năm.

- Thanh Trà cắn môi:

- Ba mẹ tao không cần tiền . Gã việt Kiều này cũng không phải tỉ phú . CHưa chừng kinh tế còn thua nhà tao nữa

- Vậy thì sao ?

- Hắn là nguoi mà c''ach đây 27 năm trong môt. bữa tiệc rượu đối ẩm với hai nguoi bạn thân . Ba tao đã nhã hứng hứa gã tao cho hắn

- Trời ạ ! Thế kỷ hai mưoi mốt vẫn còn tồn tại những cuộc hôn nhân "vì lời hứa ngàn vàng" của cha mẹ, để các ông bà giác đốc, kỷ sư vẫn cúi đầu chịu chói ư ? Tao chẳng tin được . Mày sẽ đồng ý chứ ?

- Thanh Trà rầu rĩ:

- Chứ, mày biểu tao phải làm sao đa6y ? Ba tao luôn độc đoán đến mức sắt thép và tàn nhẫn . Mẹ tao thì thương tao, nhưngmẹ rất ít cãi lời của ba . Hơn nữa nhà tên Qúi cũng là bạn làm ăn của ba mẹ . Tao thât. bối rối qúa

- Như Thủy thở dài:

- Lẽ ra tụi mình phải là đàn ông mới đúng . Chán mọi chuyện

Thanh Trà chớp mắt:

- Tao thấy mày được nhiều n gười thích hơn tao . Tên Huy vẫn không quên mày

- Huy còn tính trẻ con lắm . Hắn sẽ chưa đủ c hín chắn để quyết định hạnh phúc của mình . Rồi mày xem, trước sau gì hắn cũng sẽ bỏ Cam Tu

- Tao hỏi thật, mày thích ông Tuan không ? Hay đồng ý theo lời nội, lấy ông Cuong ? Sự đền ơn trả nghĩa của mày với Cuong gần giống mày đuoc nguoi ta cho vay bạc tỉ không lãi suât'' đấy

- Như Thủy lơ ngơ:

- Tao cũng đang rối rắm đây . Nếu đuoc phép chọn, tao thích Tuan hơn . Ở bên hắn, tao thấy mình đuoc chở che, và không còn gì phải lo lắng .Thât. ra Tuan cũng chưa nói gì với tao cả . Lo lững kiểu ấy, tao thấy mình giống chiếc chuông gió, bất cứ cơn gió lớn nhỏ nào đi qua, chuông cũng kêu được . Nhưng thưc. chất bên trong, hắn đau nghĩ đến tao . Thôi thì, tao chắc cũng giống mày

- Thanh Trà hât'' mặt:

- Mày điên thì có . Nguoi như Cuong đầy trong xã hội . Nhưng Thái Tuấn thì kho6ng nhiều lắm đâu . Tao cũng chẳng giấy mày làm gì, tao cũng yêu Tuan . Nhiều khi thấy anh ấy vui vẻ bên mày, tao buồn lịm tim . Khổ nổi tao là bạn mày, dẫu mày hoàn toàn vô tư, tao cũng không thể cướp tình yêu của bạn

- Như Thủy sững sờ:

- Trà ! Tuan không yêu tao . Mày có quyền làm điều gì đúng với tình cảm của mày, đừng vì tao mà cưỚi tay Việt Kiều kia . Lỡ đâu hắn mắc bệnh, mày sẽ khổ suốt đời

- Thanh Trà nhếch môi:

- Tuấn yeu mày . Tao dám chắc điều ấy . Chẳng thằng đàn ông nào bỏ công theo đuổi một cô gái, mà khong co mục đích . Tao nói thiệt . Nếu chỉ để qua đường, Tuan khôgn cần mất thời gian vì mày đâu . Đẹp trai, giàu sang cỡ Tuan, hàng tá gái đẹp sẵn sàn dâng hiến, đúng khong hả ? Chuyện của tao, mày sợ tao dễ dàng chấp nhận khi không biêt'' gì về họ à

- Như Thủy cắn môi:

- Qúi ở xa thế . Mà cuộc sống bên ấy, xô bồ, phức tạp . Đàn ông, tao khong tin lại chịu ru rủ suốt ngày ở nhà, giữa một môi trường quá tự do, đầy vũ trường

- Thanh Trà cuoi cuoi:

- Ý mày sợ Qúi mắc bệnh sida nên trốn bên ấy về đây chứ gì ?

- Như Thủy bối rối:

- Tao .. tao chỉ lo cho mày

- Mày khỏi bận tâm vì tao . Bởi bà dì tao làm ở bệnh viện đa khoa bên ấy . và Qúi đã qua xét nghiệm . Tao chưa đến nổi ngốc nghếch . Mày hãy nghĩ đến mày nha

- Chuông điện thoại kêu inh ỏi phía ngoài . Như THạch nói vọng vô:

Chị H ai, có điện thoại từ Ha Nội

- Thanh Tra buông người xuống giường, khẽ rung cặp giò:

- Hắn linh thiệt . Mới nhắc tới tên đã gọi . Mày ra ngoài đó đi

- Như Thủy nói:

Con khỉ ạ, lúc nào cũng mồm mép giỏi,... ng chuyện của mình thì rên dài, chờ tao nha

- Đúng là Cao Cường . Giọng anh đầy ngọt ngào:

- Như Thủy ! Em đang làm gì vậy ?

Như Thủy mím môi:

- Đang ăn ốc luộc chấm mắm gừng với Thanh Trà . Em nghĩ món này, dân Hà Nội chắc đạo diễn ngon hơn trong em

- Cuong cuoi:

- Em thât. khéo đùa . Nếu em đang ăn ốc, nhất định anh đã ngửi thấy mùa... nước mắm đó em yêu . Anh nhớ em qúa

- Như Thủy đỏ mặt:

- Anh... dạo này có bận nhiều không ?

Cao Cường điềm tĩnh:

- Công việc của anh lúc nào cũng có . Nhưng sếp vừa ký giấy cho anh nghĩ một tuần . Anh vào Sài Gòn với em nhé

- Thuy lưỡng lự:

Đi hoài, tốn kém lắm

- Cuong cuoi cuoi:

- Nội em nhất định bắt anh phải vô Sài gòn . Nhân tiện, anh báo tin cho em mừng nha

- Thuy lắc đầu:

- Em không nghe những tin mừng do anh nói đâu, kỳ lắm

Là chuyện của ba em . Em cũng không nghe à . Vậy anh stop nha

- Như Thủy rối rít:

- Anh Cuong à, anh thât. khéo đùa cho em lo lắng . Ba em có chuyện gì nữa hả anh ?

- Cao Cường ỡm ờ:

- Thủy phải hứa với anh một điều kiện:

- Như Thủy cao giọng:

- Trong phạm vi mà em có khả năng thực hiện . Em sẵn sàng

- Anh muốn Thuy cho phép anh vào SG với tư cách...

Một luật sư hoặc môt. nguoi bạn chứ gì ?

- Không ! Bà nội và ba em đồng ý cho anh đuoc tìmhiểu em . Chúng ta có thể hiểu nhiều hơn về nhau, trước khi nguoi lớn quyết định ngày đính hôn

- Như Thủy lắp bắp:

- Đính... hôn ? Anh nói rõ hơn đi Cuong ?

Cao Cường bình thản:

- Ngày mốt, ba em sẽ trở về trong đó . Bác Tài seẽ nói rõ cho em hiểu, riêng anh, anh cũng muốn được nói với em, anh yêu em . Và muốn chúng ta thành hôn với nhau

- Như Thủy kêu lên:

- Nghĩa là, ba em đuoc tự do rồi ư ? Tại sao ba em không gọi điện thoại báo cho tụi em

- Bác muốn dan`h cho chị em em một bất ngờ . Nhưng anh đã làm hỏng kế hoạch của bác, vì tình cảm anh dành cho em, anh không thể chờ đợi, thủy a.

- Như Thủy dứt khoát:

- Thanh Trà đang chờ em . Chúng ta dừng máy nha . chuyện anh nói, em bất ngờ hơn cả nỗi mừng ba em được trở lại với đời thường, dẫu sao, gia đình em cũng phải cảm ơn anh hết lòng giúp đỡ để gia đình em đuoc đoàn tụ . Ba em đuoc trả lại sự trong sạch . Em hứa sẽ suy nghĩ đề nghị của anh . Em cần thời gian Cuong a.

- Dứt câu, Như Thủy đặt máy, mặc cho Cao Cường rối rít gọi tên cô

- Thanh Trà khoanh tay, tủm tỉm:

- Tình cảm gì mà lê thê thế nàng . phải Cuong đã gởi thông điệp yêu kho6ng ?

- Như Thủy nhún vai:

- Anh ta kho6gn thấy như thế là qúa sớm hay sao chứ ?

Kể rõ coi

- Thuy gắt nhẹ:

- Có chết gì mà kể . Cuong lên giọng thông báo với tao ngày mốt ba tao về trong này . Và anh ta nói yêu tao

- Một kiểu đòi trả ơn hơn cả tiền đô và đia. vị . Mày trả lời sao ?

- Thuy rên rỉ:

Tao tìm kế hoã binh . Mày cho tao lời khuyên coi

- Thanh Trà lắc đầu:

- nếu có bàn tay của nội mày, kể như cuộc đời mày quyết định bến đậu đuoc rồi

- Thuy kêu lên:

- Tao không yeu Cuong . Chỉ hơi mến thôi và nội tao chu8a đặt điều khắt khe nhưng lại nói, tao chỉ được từ chối khi tao đà có nguoi đàn ông khác . Mà tao thì có ai đâu

- Thanh Trà tưng tửng:

- Đây là dịp để mày lựa chọn . Nếu Thái Tuấn ngỏ lời, mày không từ chối chứ ?

- Thuy khổ sở:

- Tao không biết . Mày cũng đừng đùa nữa . Tao muốn điên lên đây

- Thanh Trà bật khỏi giường:

- Chuyện gì đến cứ để nó đến . Hơi đâu mà lo nghĩ cho ốm xác . Bây giờ tao với mày đi tìm món gì ăn đã

- Như Thủy lắc đầu:

- Tao ăn không nổi đâu

- Mày ngốc vừa thôi . Chuyện của mày, mày đuoc quyền quyết định . Lo chi vậy . Đi nào

- Nhưng, Cao Cường đã gỡ đuoc tội cho ba tao . Ơn của anh ta , tao...

- Hừm ! Mày đúng là thật thà .Tao nói thiệt nha . Ba mày có tội ấy hả, mười luât. sư tài giỏi đừng hòng cứu đuoc ba mày khỏi tù tội . Cao Cường đuoc gia đình mày trả thù lao cao . Vì lợi nhuận, anh ta phải hết lòng bào chữa cho thân chủ, cũng là gây uy tín cho anh ta . Mày chả việc gì áy náy . Nói toạc ra như thế hơi phàm tục, thô một chút nhưng đúng . Tao kho6gn nói nhiều nữa . Bây giờ mày có di không nào ? Đừng để tao buồn, sẽ bất lợi cho mày đấy

- Rốt cuộc, Như Thủy đành phải cùng Thanh Trà ra phố

- Cứ như duyên tiền định, vừa ngồi xuống bàn, Thuy đã nhận ra dáng kênh kênh của Thái Tuấn . Anh không đi một mình, mà đi chung với bác sĩ Nhân

- Thanh Trà vỗ lên tay Thủy:

- Gọi hai ông Tướng ấy đến ngồi chung cho vui . Từ hôm ấy đến giờ, tao nhớ mày khỏi chân cũng chưa ghé cám ơn bác sĩ . Bệnh nhân kiểu nào bạc bẽo qúa

- Như Thủy hốt hoảng:

Thôi di, tao chẳng muốn họ quấy rầy

- Chạy trời không khỏi nắng . Chưa kịp quay ghế lại . Như Thủy đã nghe giọng Nhân đầy ngạc nhiên:

- Ôi ! Thì ra là hai cô bé . Cũng đi ăn tối à ? Hôm nay qúan đông ghê . Cho tụi anh ngồi chung với nha

- Thanh Trà vui vẻ:

- Lâu qúa không gặp, hôm nay tụi em đúng là hên, mời hai anh

- Thái Tuấn ngồi bên cạnh Như Thủy, anh ngọt ngào:

- Biêt'' kết qủa thi chưa THuỷ ?

Như Thủy cắn môi:

- Dạ ! tụi em mới biết hồi sáng nay

- Mắt Tuấn lấp lánh:

-Tốt cả chứ ?

Thanh Trà lanh chanh:

- Như Thủy đậu thủ khoa với tổng số điểm cao nhất trường 58/60

Tuan reo lên mừng rỡ:

- Ôi ! Tuyệt vời . Thuy giỏi ghê . Vậy còn em ?

THanh Trà rầu rĩ:

Em hả , lẹt đẹt, vừa đủ điểmđậu

- Như Thủy hét nhỏ:

- Nó xạo đấy . Điểm thi của nó cũng đuoc 48 điểm

- Nhân vỗ tay:

- Giỏi . Nghĩa là vô tình tụi anh đuoc ăn ké tiệc mừng của hai cô bé phải không ?

- Thanh Trà cong môi:

- Dĩ nhiên tụi em sẽ đãi tiệc rồi . Không phải hôm nay, mà bốn hôm nữa t.ai nhà Như Thủy

- Như Thủy nhéo mạnh Trà:

- Mày giỏi đặt chuyện thật

- Thái Tuấn bỗng nói:

- Thôi thế này nha . Coi như tối nay anh đãi tụi em . Những cô tú tài giỏi . Đừng lo anh bất ngờ, kho6ng đem đủ tiền nha . Tụi em thích gì cú gọi

- Đúng là không muốn vẫn phải gặp . Suốt bữa ăn, Thanh Trà cố gắng pha trò để bữa cơm đuoc vui vẻ . Trong khi cả Tuan và Nhân đều muốn chăm sóc cho Như Thủy . Đàn ông gì thật tệ, kho6ng biêt'' rằng Thanh Trà cũng rất đáng yêu hay sao

- Thanh Trà ấm ức nghĩ:

- Khỗ nổi cả anh chàng bác sĩ, lẫn gã giám đốc đẹp trai kia đều vô tình như những giọt nắng thu rơi trên xác lá khô buồn . Thanh Trà bỗng nghe đâu đây tiếng ca sĩ Khánh Ly đang trầm buồn với những lời ca buồn tha thiết:

-"Mùa thu lá vàng muôn đời bay bay

Êm đềm mưa rơi lác đác cung đàn

Lác đác cung đàn, nghe câu ân ái

Trót thương nhau rồi, mưa sầu rơi rơi

... Hàn Ly, ai khóc cho em bây giờ

Hàn Ly, ai khóc cho em bây giờ

Ly ơi, trọn kiếp trọn đời thương nhau

... Mùa thu lá vang... "

Buồn ơi là buồn . Cô Hàn Ly nào đó co rơi vào cảnh buồn như Trà không ?

- Như Thủy kêu lên:

- ThanH Trà, làm gì như bị ai hớp hồn vậy

Ta đang nghe nhạc

- Nhân ỡm ờ:

- Nhạc buồn do Khánh Ly ca, con gái mà nghe đêm về mất ngủ đó Trà

- Như Thủy kéo Trà vô bàn ăn, giọng rít lại:

- Con khỉ, định giở chứng hay sao ? Ráng ăn cho hết đi, kẻo uô/ng công các ông đại hiệp sĩ thích làm chuyện nhân ái

- Thái Tuấn cũng ghé tai Trà, nhờ vả:

- Thanh Trà, làm ơn galan dùm nhỏ bạn em, anh xin hậu ta.

Thanh Trà cong môi:

- Nó có nguoi "dấm" rồi . Sợ anh không đủ kiên nhẫn

- Là ai vậy ?

- Anh đi mà hỏi nó xem địch thủ của min`h là ai ? không chừng lại là bạn anh cũng nên đấy

- Thái Tuấn nhăn nhó:

- Em định ám chỉ Nhân à ?

Em không biết . Cũng không thích quan tâm

- Ôi trời, bạn bè nhờ em chút đỉnh sao em khó khăn vậy

- Thanh Trà tỉnh bơ:

- Tiền trao, cháo múc ?

Là sao ?

- Muốn tôi giúp anh, thì tự anh phải tìm cách galan với Như Thủy, anh ngốc hay giả vờ ngốc

- Nói xong Thanh Trà thản nhiên ăn tiếp dĩa cơm thâp cẩm

- Thái Tuấn chẳn gbiết sao hơn, anh cũng bắt chước Thanh Trà, ăn uống thật... lịch sư.

- Buổi tối xuống thât. nhanh

- Khi mọi nguoi đứng dậy ra về, Như Thủy kêu lên:

- Chết , vềmuộn thế này, Như Thạch lấy chìa khóa đa6u vô nhà

- Thanh Trà cuoi cuoi:

- Mày đừng lo . nhu Thạch củng mong thi thoảng chị Hai nó đi chơi về muộn, để nó có thời gian tán Thanh Hằng dấy

- Thái Tuấn xen lời:

- Để anh đưa em về, có gì anh nói đỡ cho

- Như Thủy cao giọng:

- Tôi là lớn trong nhà, đâu cần anh phải phiền như thế . Xin phép hai anh, tụi tôi về trước

- Dứt câu, Như Thủy tăng ga, chiếc xe chồm lên thât. mạnh, hất Trà ngã dúi vào lưng Thuy:

- Con khỉ, đùa kiểu đó có ngày toi mạng

- Đừng lo nhỏ ơi, tao thuôc. hạng chạy xe cóbằng . Chỉ không thích đua thôi . Coi nè

Như Thủy chạy t hật nhanh, gió thổ tung bay tóc và áo phần phật . Hóa ra con nhỏ bạn cũng không hiền lành gì . sau này, còn khối anh chàng lao đao khổ vì nó . Liệu trong ấy có tên giám đốc đa tình Khương Thái Tuấn không nhỉ ?

Hãy chờ xem màn chot'' khi nhỏ Thuy lên xe hoa là biết thôi mà.
 

AlexisZorba

New Member
Ðề: Ánh mắt đa tình - Hồng Kim

Chương 15

Trong phòng đi ra, nhìn cha trầm tư bên ly trà lipton nguội ngắt . Như Thủy khẽ thở dài . Sự hụt hẫng về những mất mát đã khiến cha cô già đi hàng chục tuổi . May mà ba còn được công ty, còn chức vụ bao năm ba gầy dựng . Nếu như mất hết, chẳng biết ba sẽ ra sao ?

- Như Thủy giấy đi suy nghĩ của mình . Ôm vai cha, Như Thủy nhỏ nhẹ:

- Ba ! Ba lại b uồn nữa ư ?

- Giât. mình, ông Tài nhìn con gái bối rối:

- Thủy hả con ? Ba buồn gì đâu ? Người già khi ngồi độc ẩm, thích trầm ngâm vậy mà

Đdổi giọng vui vẻ, ông nheo mắt:

- Hôm nay con gái ba chịu mặc đồ đẹp rồi à ? Phải sắp có tin vui cho ba không ?

- Như Thủy cong môi:

- Con gái ba xấu nhất hành tinh này, có ai thèm để ý tới mà có tin vui hả ba ? Tại nhỏ Trà hôm nay làm lễ đính hôn

Ông Tài ngạc nhiên:

- Đính hôn à ? Con bé còn nhỏ thế ? Nó không đi học nữa sao ?

- Như Thủy buồn buồn:

- Đầu óc đâu học nữa ba ? Cha mẹ nó nhận lời người ta từ thuở nó còn chưa hình thành trong bụng mẹ . Bây giờ họ Ở tít bên Úc . Nó buồn lắm, nhưng đành chấp nhận . Con rồi có khác đâu

- Ông Tài cau mày:

- Tại sao con lại nói như Thế ? Ba đâu ép con điều gì ?

- Như Thủy cắn môi:

- Ba không ép , Nhưng bà nội thì có

- Ông Tài hỏi tới:

- Con nói rõ ba nghe coi Thủy . Chã lẽ là việc luật sư cường ?

- Như Thủy buồn tênh:

- Bà nội muốn con nhận lời Cao Cường . Vì ơn nghiã luật sư đã giúp ba

- Ông Tài chậm rãi:

- Con nghĩ sao ?

- Con không chê gì Cao Cường . Nhưng con sợ những tình cảm gán ghép . Con không hề có chút rung động nào trước Cường . Hạnh phúc không tình yêu, sau này con sẽ đi theo vết xe đổ của ba mẹ . Cường là con người giàu tham vọng, muốn vươn lên bằng mọi giá . Hà nội cho Cường cuộc sống bình yên, mức lương không đến nổi chết đói . Nhưng không đủ để vươn lên giàu có . Sài Gòn thời mở cửa, các văn phòng tư vấn móc lên đầy khắp, các công ty nước ngoài dám bỏ tiền trưng dụng những luật sư có tài, Cao Cường muốn dừng chân trong này

- Ông Tài thở dài:

- Con người có chí tiến thủ, thật đáng trọng nhưng tham vọng qúa, không tốt . Ba sẽ nói lại chuyện này với nội

- Như Thủy lắc đầu:

- Con nghĩ, khó đấy ba ơi . Chuyện của con, ba để tự con giải quyết

Nhưng ba muốn con tiếp tục học lên nữa

- Bà nội nói, con gái học thế đủ rồi . Ở nhà học nữ công gia chánh, học nhiều vào sau này lại giống mẹ con

- Ôi trời ! Từ khi nào, nội có ý nghĩ kỳ cục đó chứ . Ba còn sống ngày nào ba còn lo cho chị em con đến nơi đến chốn . Chuyện của ba mẹ, đúng là có lỗi với tụi con . THât. ra, lỗi cũng không hoàn toàn tại mẹ con . Sau này lớn lên, con sẽ hiểu. ngoài vật chất đủ đầy, người đàn bà còn cần tin`h cảm yêu thưƠng của chồng con . Ba quên điều ấy, chỉ biết kiếm tiền thật nhiều

- Như Thủy nhìn đồng hồ:

- Con xin phép đã tới giờ con phải đi . Ba ở nhà chờ em Thạch về, hai cha con ăn cơm luôn ba nghen . Cơm canh con nấu chín cả rồi

- Ông Tài gât. đầu:

- Ừ ! Con đi, ráng vui vẻ để động viên bạ . Dù gì chuyện cũng lỡ rồi . Nhà con bé thiếu thốn chi đâu, sao phải ép uổng con cái như vậy

- Như Thủy dắt xe ra cửa . Cô không biết mình vui hay buồn . Việc Thanh Trà chấp nhận lễ đính hôn khiến cô hoang mang . Dù ba nó khắc nghiệt thật . Nhưng tính nết Thanh Trà đâu dễ khắc phục trước hoàn cảnh . Phải nó vì cô không ? Nó muốn cô được thanh thản đi bên Thái Tuấn . Nó đâu biết cô cũng có vui vẻ gì . Sự có mặt của Cao Cường những ngày này như một đám mây che khuất mọi tia nắng màu hồng trước mắt cô

- Như Thủy !

- Dừng xe chờ đến nơi ngã tư, Như Thủy ngỡ ngàng khi thấy Thái Tuấn . Anh cười rất tươi với cô, khiến con tim nhỏ bé yếu đuối của Thủy đập loạn cả lên, thât. tê.

- Thủy nhìn Tuấn:

- Anh đi chơi à ?

- Thái Tuấn lơ lửng:

- Anh cũng là khách mời của Thanh Trà

- Thủy muốn nói: Tốt nhất anh đừng đến đó . Thanh Trà sẽ đau đớn lắm

- Nhưng cô lại bảo:

- Thanh Trà không nói cho em biết điều này

- Bây giờ em biết cũng được vậy . Anh muốn em đi chung xe

- Như Thủy ngờ nghệch:

- Còn xe em ? Vất đi hay sao ?

- Để anh tìm nơi nào đó gửi lại . Đừng từ chối anh mà THủy

- Mắt Thái Tuấn hơi cười, nhìn thât. quyến rũ . Cô biết mình chẳng bao giờ từ chối được anh, nếu nhìn vào đôi mắt đa tình ấy . Vậy mà, cô vẫn thích được soi vào . Ngốc thât. không nhỉ ?

- KHi đã ngồi cạnh Tuấn ở băng ghế trước, Như Thủy nghe hơi thở anh thât. nồng nàn:

- Tối nay em đi chơi với anh nha

- Bây giờ đã bắt đầu vào buổi tối . Em nghĩ mình không có thời gian nữa

- Thái Tuấn tủm tỉm:

- Sau bữa tiệc, anh muốn được cùng em đi một vòng than`h phố ?

THủy cắc cớ:

-Thành phố có gì lạ ? Ngày nào em chẳng đi đến mòn bánh xe ?

- Thái tuấn nắm tay cô, bất chợt đưa lên môi anh hôn nhẹ:

- Vì anh muốn, đêm nay mọi người biết điều thiêng liêng nhất của anh . Anh đã tìm đươc. cô gái đáng yêu nhất

- Như THủy nghe có dòng điện mạnh chạy qua người cô . Cuống quít, cô rụt tay về:

- Kìa Tuấn, em chưa muốn chết đâu . Coi chừng xe đâm vào côt. đèn đường đó

- Thái Tuấn ngọt ngào:

- Nhưng, em không từ chối lời mời của anh chứ ? Đúng không ?

- Như Thủy buột miệng:

- Với điều kiện

- Mười điều kiện anh cũng chấp nhận . Nói đi, giọt nước mát của lòng anh

- Như Thủy bật cười:

- Em không thích kiểu ví von thơ thẩn đâu . Bởi em thích học môn tự nhiên từnhỏ . Em muốn có cả Thanh Trà cùng đi

- Thái Tuấn kêu lên:

- Thanh Trà ư ? Em quên tối nay cô ấy rất bận rộn à . Và người được vinh dự đi bên cô ấy là Qúy sao ?

- Như Thủy thở dài:

- Em quên, và chẳng thích sự thay đổi chút nào . Em rất buồn khi Qúy trở than`h bạn Thanh Trà . Giá như...

- Thấy THủy bất chợt im lặng . Thái Tuấn cười cười:

- Nói tiếp đi Thủy . Em muốn Thanh Trà thế nào đây ?

- Như Thủy cắn môi:

- Anh, có thật anh không biêt'' tình cảm của Thanh Trà . Nó yêu anh đấy

- Thái Tuấn thắng két xe, chiếc xe bị thắng gấp k hiến Như THủy va đầu vào cửa xe đau điếng . Thái TUấn bối rối:

- Như THủy, cho anh xin lỗi, em đau không ? Chỉ do anh bât'' ngờ quá

- Như Thủy xoa xoa chán:

- Chỉ sợ nổi một cục u thì chán chết . Em không nói láo anh đâu . Thanh Trà đã kể cho em nghe về mối tình đơn phương của nó dành cho anh

- Thái Tuấn khổ sở:

-0 Trời ạ ! Tại sao lại như Thế chứ . Anh luôn coi Thanh Trà như đứa em gái nên anh không ngần ngại kể tuốt luốt mọi tình cảm anh dành cho em với Thanh Trà . Ôi ! Saoi anh ngốc thế nhỉ ?

- Như Thủy nhíu mày:

- Anh đang ân hận hay nuối tiếc vậy Tuấn ?

- Thái Tuấn trầm giọng:

- Anh tự trách mình đã ơ hờ thì đúng hơn . Nếu biết tình cảm của Trà, anh đã không bao giờ thố lộ những tình cảm của m`inh . Bây giờ không riêng Thanh Trà buồn, kéo luôn cả bạn anh rầu rĩ nữa

- Như Thủy ngơ ngác:

- Chuyện Thanh Trà mắc mớ gì bạn anh chứ . Mà bạn anh là ai ?

- Thái Tuấn cười khổ:

- Bác sĩ Nhân . Thoạt đầu Nhân thích em . Sau biết anh chọn em . Cậu ấy đổi hướng qua Thanh Trà, vì nhỏ bạn em đáng yêu và tuyệt vời . Nó chưa kịp tỏ tình, đùng cái Thanh Trà tuyên bố đính hôn . Từ sáng đến giờ, nó đóng cửa phòng khách uống rượu suốt

- Đến lượt Như Thủy sửng sốt:

- Thật vậy ư ? Sao mọi người đều ngốc cả thế ? Tội cho Thanh Trà qúa . Nó chấp nhận Qúi cũng vì bât'' đắc dĩ

- Thái Tuấn thở dài:

- Mọi chuyện đã an bài cả rồi . Tụi mình tới nhà Thanh Trà cho kịp b uổi tiệc kẻo cô ấy lại buồn thêm

- Xiết mạnh tay Như Thủy, Thái Tuấn dịu dàng:

- ANh muốn chúng ta sớm có ngày như Thanh Trà . Được không Thủy ?

- Như Thủy bình thản:

- Em còn nhỏ, trách nhiêm ba em giao cho em là bốn năm đại học nữa . Anh chờ được không ?

- Thái Tuấn cười cười:

- Chỉ cần em nhận lời yêu anh . Dẫu thời gian dài bao lâu, anh cũng đợi được . Sợ khi ấy, em chê anh già thôi.

- Cả hai bật cười vui vẻ . Thái Tuấn mỉm cười . Anh huýt môt. điệu nhạc thật vui

- Như Thủy ! Nhất định anh phải dẫn em về thưa với mẹ . Anh không tin là mẹ anh lại từ chối một cô gái dịu dàng, đáng yêu như em.
 

AlexisZorba

New Member
Ðề: Ánh mắt đa tình - Hồng Kim

Chương 16

Đang ngồi uống cafê cùng Qúy, Thanh Trà chợt trố mắt . Thêm hai lần dùng tay xoa mạnh lên mắt mình, để xem cô có nhìn lộn không ?

- Nhếch môi, Thanh trà rủa gã đàn ông đẹp trai, hào hoa vừa cặp tay một cô gái ăn mặc diêm dúa đi vào . Đèn trong quán lại che khuất nhờ những chậu kiểng nên gã không nhận ra cô

- Qúy lắc vai Thanh Trà:

- Này em ! Em đang chửi ai vậy ?

- Thanh Trà chỉ tay:

- Người đàn ông mà nội của Như Thủy muốn nó lấy . Anh ta đâu đến nỗi cô đơn giữa thành phố này

- Qúy nheo mắt:

- Tay luật sư người Hà Nội phảI không ? Cô gái kia đẹp hơn bạn em đấy

- THanh Trà chấp chói:

- Sao anh biết hay vậy ? Hắn tên Cường, bà nội Như Thủy coi hắn như Thần tượng . Hoá ra hắn cũng tầm thường !

- Nhưng, Như THủy có người yêu rồi mà, hôm đính hôn của tụi mình, anh ta đến cùng Thủy . Đẹp trai hơn Cường . Tư chất cũng mạnh mẽ hơn nhiều . Thủy qủa không lầm khi chọn người ấy

- Thanh Trà bật dậy:

Em tưc'' qúa . Phải dẹp bộ mặt đạo mạo của anh ta, để như Thủy được yên

- Qúy giữ tay cô, trầm tĩnh:

- Em lấy tư cách bạn bè à ? Em không cãi lại luật sư đâu . Hơn nữa Như Thủy đâu nhận lời anh ta, em mắng hắn, gây rắc rối cho Thủy thôi . Cứ kệ anh ta

Không nói thẳng, lần sau hắn cãi biến cho coi . Như Thủy đang muốn cắt hắn xa thật xa nó

- Giúp bạn kiểu em, không ổn đâu . Anh có cái này hiệu qủa hơn, lại không ồn ào . Cường cũng chưa biêt'' anh . Ngồi đây nha

- Dứt lời, Qúy thản nhiên bước đến bàn của Cao Cường . Chả biết anh nói cái gì, Cường tỏ vẻ khó chịu khi anh kéo ghế ngồi xuống

- Thanh Trà trợn mắt . Cô không nghĩ Qúy tự nhiên như... ruồi vậy ? Đúng kiểu Tây . Qúy rót bia vào ly của cô gái kia, đưa lên miệng uống chậm rãi . Trong lúc cô gái cười tươi rói, mặt Cường nhăn như khi?

- Thanh Trà chưa nghĩ được điều Qúy muốn làm, anh đã trở về, thản nhiên choàng tay lên vai cô

- Thanh Trà nhăn nhó:

- ANh bất lịch sự kinh khủng . Coi chừng Cao Cường nhận ra em

- Qúy nhún vai tủm tỉm:

- Em đang muốn chứng minh sự thật về Cường với nội của Như Thủy . Anh giúp em đấy thôi

- Ủa ! Anh giống thảm tử qúa . Em nhớ em chưa nói rằng, em muốn làm điều gì đó để lột trần sự thật ở Cường cơ mà

- Em chỉ chưa nói ra miệng . Chứ bụng em đã chứa đầy sự bực bội lên rồi . Mà thôi, chúng ta gọi thêm thứ gì uống đi

Thanh Trà kêu nhỏ:

- Em không uống nổi nữa . Thiệt đấy

Nhưng Qúy vẫn kêu thêm hai ly coóc-tai đặc biệt

Thanh Trà chép miệng:

- Lẽ ra, anh phải kêu coóc-tai từ lúc mới vào . Đây là món giải khát em khoái nhất, uổng ghê

- Qúy tủm tỉm:

- Vài miếng coóc-tai, không đến nỗi làm em mất vòng em đâu . Hơn nữa phải chờ họ về trước

- Thanh Trà mòn mắt:

- Chi vậy ?

Rồi em sẽ biết, đừng nóng

- Lỡ họ cứ ngồi mãi

- Mình vẫn phải về sau ho.

Nhưng em đã bắt đầu buồn ngủ . Suốt ngày nay em phụ mẹ đi gom thu hụi, bây giờ mệt muốn chết

- Qúy tỉnh bơ:

- Ráng chút nừa . Như THủy nhât'' định đền bù em xứng đáng . Em về lúc này, Cao Cường biết hết còn gì . Mà luật sư, nghề của họ cỡ nào họ không chạy tội cho được

- Thanh Trà nghi ngờ:

- Nhưng em có thấy anh làm gì đâu ? PhảI chi mình có máy ảnh ?

- Qúy điềm nhiên nhả từng vòng khói thuốc . ThanH Trà chưa quen với phong cách thân mật rất Tây của Qúy . Nhưng cô bắt đầu cởi mở với Qúy hơn

- Vài ngày nữa, anh bay trở lại Úc, công việc còn chờ anh rất nhiều . Để thu xếp trở lại được Việt Nam, Qúy cần khoảng thời gian khá dài . Và anh đồng ý để Trà tiếp tục theo học, nếu cô đậu đại học . Quyết định này của anh, khiến Thanh Trà mở rộng trái tim với anh hơn

- Dầu gì, cô cũng đã nhận nhẫn đính hôn của anh . Hãy làm người phụ nữ Việt Nam đúng nghiã, thủy chung

- May sao, ly coóc tai mới hai lần đưa lên miệng . Cao CƯờng đã đưa người đẹp ra về . ThanH Trà cười cười hích tay Qúy:

- Anh không tiễn người đẹp kià

- Qúy nhún vai . Vẫn nhìn ra, bắt gặp cô gái đang ngó nghiêng về phía bàn của anh

- Đợi họ khuất sau cánh cửa kiếng, Qúy đủng đỉnh tiến về chiêc'' bàn họ vừa ngồi . Anh cúi xuống phía dưới bàn, làm gì đó . Trở lại, anh chìa chiêc'' hộp nhỏ xíu như hộp diêm:

- Bằng chứng sống của em đấy

- Thanh Trà chớp mắt:

- Anh đăt. máy ghi âm hả ? Sao anh có thứ này trong túi thế ?

- Qúy tỉnh bơ:

- Dân ngoại kiều làm kinh tế như bọn anh đều phải có tất cả những thứ cần thiết dùng trong mọi tình huống bất ngờ . Em nhìn anh ghế qúa . Cứ như anh là gián điệp vậy

- Thanh Trà đón chiếc hộp, cười nhẹ:

- Em bị bât'' ngờ qúa . Cám ơn sự chu đáo của anh . Thế này, thì ông Cuong hết cãi rồi

- Qúy vui vẻ:

- Về nhà em, chúng ta mở máy nghe thử trước . Lỡ họ cãi nhau như những người bạn làm ăn, thì quê độ tụi mình

- Nghe xong đoạn băng, Thanh Trà sầm mặt:

- Đúng là quân sở khanh . Em nhất định phải khiến hắn điêu đứng

- Qúy chậm rãi:

Đàn ông luôn có những tự ái rất cao . Biết đâu chừng Cuong cặp bồ với cô Diễm My này, cũng chỉ là để dằn mặt Như Thủy

- Thanh Trà nhếch môi:

- Như Thủy hoàn toàn không biết những mối quan hệ ngoài đời . Nó còn khờ hơn cả em nữA

- Em nói thế, anh vẫn chưa thỏa mãn . Vậy còn Thái Tuấn ? Sự hiện diện của anh ta biêt'' đâu Cuong đã thấy . Xét về phươngdiện nào đó, nghĩ theo kiểu thực dụng, rõ ràng Tuan hơn Cao Cường nhiều điểm

- Thanh Trà mím môi:

- CÔng bằng mà nói . Họ ngang tài nhau thôi . Khổ nổi, tình yêu là do trái tim quyết dịnh . Như Thủy vốn bưỚng bỉnh, nó không thích tuýt người nói nhiều, con trai ra đường mà chăm chút nhiều đến hình thức, nó cũng mặc cảm lắm . Thái Tuấn có vẻ ngoài bất cần, khó gần . Chính điều ấy cuốn hút nó . Hai nguoi ấy có cả chụy lần cãi cọ nhau toé lửa, mới chịu kết bạn đấy . Anh về hay ở lại chơi là tùy . Đừng buồn nha

- Hơi lưỡng lự một chút rồi ThanH Trà cúi xuống, cô chủ động hôn lên trán Qúy một cái nhe.

- Qúy bàng hoàng vì cách thay đổi tình cảm mà cô dành cho anh . Chưa kịp hôn trả lại, Thanh Trà đã ra tới cửa.
 

AlexisZorba

New Member
Ðề: Ánh mắt đa tình - Hồng Kim

Chương 17

Thái Tuấn về đến nhà, đã gặp ngay nét mặt hình sự của mẹ . Bà đang coi ti vi . ANh khựng người lại một chút rồi mỉm cười bước đến ngồi cạnh me.

- Sao mẹ khong coi trên phòng mẹ ? vừa nằm vừa coi, thoải mái hơn ?

Bà Tâm An không nhìn anh,hỏi gằn:

- Từ chiều đến giờ con đi đâu vậy Tuan ?

Thái Tuấn cuoi cuoi:

- Con đi dự tiệc đính hôn của môt. người bạn . Con nhớ có kể mẹ nghe rồi

- Là ai vậy ? Bạn bè chơi với nhau, sao không mời luôn Vân Phượng ? Mẹ không tin con có nguoi bạn thiếu tế nhị như Thế

- Thái Tuấn nhăn mặt:

- Bạn học cũ của con từ nước ngoài vê . Nó đâu biết mối quan hệ riêng của con . Hơn nữa, con cũng thích đuoc tự do

- Mẹ không đồng ý cách suy nghĩ và xử sự của con nhưthế . Vân Phượng là bạn gái của con mấy năm nay . Đúng ra con nên dẫn con bé đi chung để nó quen dần với bạn bè của con kìa

- Thái Tuấn kêu lên:

- Mẹ à ! Tại sao mẹ cứ mãi ép con như vậy . Mẹ không hiểu gì về Vân Phượng cả . Cô ấy khôgn hiền như mẹ nghĩ đâu

- Bà Tâm An gằn giọng;

- Con gái thời nay, hiền qúa dễ bị ăn hiếp. mẹ thích phụ nữ có cá tính mạnh mẽ và lưu ý con thêm lần nữa, ngoài Vân Phượng ra, mẹ sẽ không chấp nhận bất cứ cô gái nào làm dâu mẹ đâu . Nhớ đấy

- Thái Tuấn bực bội:

- Mẹ thât. vô lý và độc đoán . Mẹ nói thế, con nghĩ con không còn gì đê/ nói với mẹ về vấn đề này . Bởi con lấy vợ cho con . Con phải chịu trách nhiệm về cuôc. đời của mình,hạnh phúc của gia đình . Mẹ không thể sống mãi để cấm đoán cho . Nếu chỉ một Vân Phượng . Con nhất quyêt'' không lấy vơ.

- Bà Tâm An tái mặt:

- Con dám nói như thế với ta ư ? Thât. ra, con có cô gái khác rồi phải không ? Ta cho con môt. cơ hội, hãy đưa cô ta về đây . Biết đâu, nhìn thấy cô ấy, ta lại thay đổi suy nghĩ của mình

- Con chưa thể thực hiện lời mẹ . Vì con còn chưa biết người ta có chấp nhận tình yêu của con không . Về việc Vân Phượng con chỉ muốn lưu ý mẹ, Phuong không phải loại người đơn giản như mẹ nghĩ . Và cô ấy còn có cuôc. sống thât. buông thả . Chính con là đàn ông, con chưa dám đi đêm về hôm nhiều

- Bà Tâm An gay gắt:

- Đàn ông không nên nói xấu phụ nữ . Nhất là khi nguoi ấy vắng mặt . Vân Phượng luôn biêt'' tôn trọng mẹ . Nó cũng biêt'' chịu đựng những điều qúa đáng do con gây ra . Con đừng qúa quắt khắt khe với nó . Giàu có tiền bạc dư thừa, nó đến vũ trường để giải trí cũng kho6ng thể trách nó . Ăn thua là này nó biêt'' dừng chân đúng vị trí

- Dứt lời, bà Tâm An bỏ đi về phòng

- Thái Tuấn buông nguoi xuống ghế . Khuôn mặt anh đầy vẻ dữ dội . Châm thuốc hút, anh rít liên tục, khói thuốc phủ mù mịt phòng khách

Trong khi ấy, tại nhà Như Thủy, Thanh Trà gõ đến đau cả tay lên cánh cửa, vẫn không thấy Như Thủy trả lời:

- Vậy là sao hả nhóc ?

Quay sang phòng khách, cô hât'' mặt hỏi Thạch

- Như Thạch lơ ngơ:

- Sao là sao ? Chị hỏi gì em khôgn hiểu

- Thanh Trà dậm chân:

- Chị Hai em có nhà chứ ?

Thạch gât. đầu:

- Thì chị ấy trong phòng chứ đâu . Chị kêu to lên

- Gõ đỏ cả tay, có nghe ai ừ hử gì đâu . Nè nhóc, có khi nào chị Hai em buồn tình đến độ... giận luôn chị em mình không ?

- Như Thạch kêu lên:

- Chị làm như Chị Hai em là nguoi dễ giận hờn . Để em gọi cho

- Dù đã cố tình vùi đầu sâu trong lớp mền gối, Như Thủy vẫn phải đứng dậy khi tiếng Như Thạch vang lên:

Chị Hai, chị Hai ơi, mở cửa em có chuyện nhờ chị chút

- Chuyện gì vậy nhóc ? Chị đau đầu qúa để mai đuoc không ?

- Như Thạch năn nỉ:

- Ý trời, sáng mai em có bài kiểm tra vi tính . Lập trình phần mềm em cứ lơ mơ qúa . Chị làm ơn chỉ giùm em vài lượt nữa đi chi.

- Em không xạo chị chứ . Bình thường, có mấy khi em bó tay chịu thua

- Ây da ! Em chỉ là cậu nhóc đang tập gõ phím, chứ đâu phải chuyên viên kỹ sư . Việc làm sao trách sao đuoc

- Như Thủy do dự:

- Em rắc rốiqúa . Nghỉ môt. chút cũng khong yên thân . Mà nè, nhỏ Trà về chưa ?

- Trời ơi, chị ấy giận chị, bỏ về mất tiêu rồi . Chị làm sao thế . Khi không lại không chịu tiếp chị Trà

- Như Thủy lẳng lặng ra mở cửa, miệng làu nhàu:

- Hỏi gì thì hỏi mau đi

Như Thủy chợt nín khe khi nhận ra Thanh Tra đứng lấp ló sau lưng Thạch

- Cô mím môi định sặp cửa lại . Nhưng nhóc Thạch đã nhanh tay:

Chị không nên cư sử với chị Trà như Thế . Chị ấy muốn cho chị xem một bí mật gì đó

- Thanh Trà ung dung bước vào phòng Như Thủy:

Mày khong bị ấm đầu, để đến mức gọi bác sĩ Nhân chứ ? Tại sao mày lại tránh tao ?

- Như Thủy thở dài:

- Tao thấy ta có lỗi với mày

Điên ! Tao và Qúy đã có sự cảm thông với nhau

- Mày khong cần phải tự an ủi mình . Nhìn mày lúc nhận nhẫn đính hôn . Tao thât. bất mãn

- Thanh Trà cuoi cuoi:

- Tao rât'' mừng vì cuộc đời vẫn dành cho tao môt. đứa bạn tốt là mày . Thủy nè, nếu vậy mày sẽ chấp nhận Cao Cường chứ . Nếu tao yêu Tuan của mày ?

- Mày còn khả năng làm điều đó ư ? Tao sẵn sàng, miễn mày hạnh phúc

- Thanh Trà nghiêm giọng:

- Tao hỏi thật, từ hôm vô SG đến nay, Cao Cường đã nói gì với mày ?

THuy căn môi:

- Ờ .. thì .. cũng là lời yêu, những hứa hẹn ở tương lai

- Nếu tao dám phá bỏ cuộc đính hôn này, mày có dám chấp nhận Cuong không ? Nói đi

- Tao không yêu Cuong . Trước và sau này tao vẫn nói thế . Tao linh cảm Cuong không thật sự với tao như lời anh ta thường nói . Nếu mày yêu đuoc Tuấn, tao sẽ vui lòng sống như những ngày hai đứa còn học chung nhau

- ThanH Trà nhìn Thuy thật lâu như muốn tìm xem ở bạn có điều gì ẩn khuấtm đau xót không ?

- Thủy này, nếu tao trả lại lễ vật cho Qúy, mày nghĩ tao có bị dư luận lên án nhiều không ? Và liệu Thái Tuấn, anh ấy có nghĩ đến tao không hả ?

Như Thủy bình thản:

- Tao cũng không rõ lắm . Tuấn rất biết che giấu tình cảm của mình . Khi nghe tao nói mày đồng ý lấy Qúy vì thât'' vọng ở anh ấy . Tuan cỏ vẻ bứt rứt . Mà thôi, nếu mày dứt khoát đuoc, tao sẵn sàng ủng hộ mày

- Thanh Trà thả nguoi xuống giường ngổn ngang nệm gối của Như Thủy . Cô tỉnh bơ:

- Thế này nha Thuy . Tao biết mày yêu Tuan, nhưng lại không dám đối đầu với nội của mày . Bởi mày nghĩ đến những gì Cuong đã làm cho gia đình mày, đúng không ? Ơn nghĩa rất nhiều cách trả . Mày khong đuoc đem cuộc đời mày vào cuộc ơn nghĩa này . Thái Tuấn là nguoi đàn ông đủ tư cách bảo bọc cho mày suốt đời . Đừng vì chút tự ái bạn bè mà cao thượng hy sinh . Bây giờ tao cho mày một thông tin, để mày thoát khỏi sự áp đặt của nội mày

- Như Thủy ơ hờ:

- Chuyện gì nữa đa6y Trà ?

- Thảy hộp băng nhỏ xíu lên mặt giường, Thanh Trà đủng đỉnh:

- Cho vào máy, mày sẽ nghe đuoc những lời ca tình yêu thật ngọt

- Như Thủy còn lưỡng lự, Thanh Trà đã bật khỏi giường, cô đến nơi đặt máy cat-sec và bỏ cuộn băng vào

- Như Thủy chết lặng, khi trong máy giọng nói ấm và rất Hà Nội của Cao Cường vang lên ngọt ngào:

- Diễm My, em khôgn tin anh là sao chứ ?

Tin anh ? Em phải nghĩ thế nào về tình cảm anh dành cho con gái ông Tài ? Như Thủy xinh đẹp cỡ ấy ?

- Trời ơi ! Diễm My à ! Đàn ôgn tụi anh khi chưa cưới vợ, nó nhiều ngăn lắm . Như Thủy giống như môt. bông hoa thơm anh vô tình đi qua vườn hoa và bắt gặp bông hoa lạ . Thủy không là em . Cô ấy không thể so sánh với em

- Em sợ lắm, những gì qúy nhất của đời con gái, em đã dành cho anh không chút tiếc nuối . Nếu anh bỏ em, em không hiểu em sống nổi hay không ?

- Cao Cường trầm giọng:

- Tin anh đi My, em sẽ là của anh . duy nhất và mãi mãi

- Anh không tiếc gia tài của Thủy, và anh từng bảo, SG mới là đât'' để anh dừng chân . My không phải nguoi SG, My không phải là nguoi SG, cũng không giàu bằng Thủy ?

- Cao Cường buông thỏng:

- Như Thủy là cô gái đáng yêu nhất mà anh gặp trong đời . Tiếc rằng Thuy kho6ng yêu anh . Nếu cố t ình, anh chỉ có duoc thân xác khô cứng của cổ . còn trái tim cô ấy thuộc về nguoi khác rồi ..

- Với tay tắt máy, Như Thủy nhếch môi:

- Tao hơi bị choáng . Vì không tin Cuong lại tầm thường như vậy . Với cuộn băng này, tao chắc nội sẽ không con` ép uổng tao . Gì chứ danh dự là điều nội tao qúy nhất . Đời nào bà chịu gả cháu cưng cho môt. gã đàn ông "điếm thúi" như Cuong . Tao cám ơn mày

- Thanh Trà cong môi:

- Tao chẳng thông minh đôt. xuất được thế , Tất cả nhờ ông Qúy cả đấy . Dân ngoại kiều, thứ gì nó cũng thủ sẵn trong nguoi, khiếp lên đuoc . Tao dang sợ, có ngày ông Qúy đặt máy ghi âm trong phòng tao đấy . Thôi nha, hãy ngủ đi môt. giấc, sáng mai trở lại với bài vở . Mày chưa bị ràng buộc như tao . Hãy cố giữ những ngày tự do cu/a mình, càng dài càng tốt . Tao về đây

- Như Thủy chợt hỏi;

- Mày sẽ cùng ghi danh luyện thi với tao chứ ?

- Ừ ! Quy đã đồng ý

- Thanh Trà về rồi, phải môt. lúc lâu nữa Thủy mới vào giường . Giấc ngủ đến với cô thật nhanh . Trong mơ, cô nhìn thấy Thái Tuấn giữa những sợi tơ vàng óng như mây trời lúc trở gió giông.
 

AlexisZorba

New Member
Ðề: Ánh mắt đa tình - Hồng Kim

Chương 18

Từ công ty, Thái Tuấn cho xe chạy về hướng nhà Như Thủy . Đã hêt'' giờ học ở trường, sao giờ này chị em Thuy vẫn chưa về ? Chiếc khóa vô tình treo cứng ngắc trước cửa . Tuan chạy xe tới quán cafe gần đó . Chọn một bàn nhìn ra đường anh thả mình xuống ghế bố . Gọi ly cafe đá, anh chậm rãi hút thuốc . Khói thuốc lảng vảng bay quanh anh như một mành sương mỏng

- Mấy hôm nay, công ty anh gặp một số rắc rối, nên anh khong có thời gian dành cho mình . Lúc nào anh cũng là nguoi rời công ty sau cùng . Trở về nhà với thân hìng mệt rũ . Đến mức mẹ anh phải xót xa . Nhớ Thuy kinh khủng nhưng anh không dám phôn cho cô . Vì anh chưa hề nói với cô chuyện này . Thuy còn trẻ, tính bồng bột, háo thắng, vui buồn bất chợt . làm cô giận, có nước anh sô lô môt. mình suốt đời

- Xin lỗi ! Anh cho tôi ngồi chung đuoc không ?

- Đang miên man nghĩ về Thuy, Thái Tuấn giật mình, anh nghe g iọng nguoi vừa hỏi thật quen

- Ngước lên, Tuan suýt bật tiếng kêu, khi nhận ra Cao Cường . May anh kịp dừng lại . Cuong, hình như chưa biết anh . Chẳng tội gì nói cho anh ta biết điều còn bí mật !

- Thái Tuấn lịch sự:

Anh ngồi cho vui . Uống cafe môt. mình không phải dân ghiền cafe nhạc

- Cao Cường lại hỏi:

- Tôi hỏi hơi mạo muội . Phải anh đang có tâm sự ?

- Thái Tuấn lắc đầu:

- Tính tôi quen ngồi một mình, tìm sự yên tĩnh sau những giờ làm việc mêt. mõi

- Khuấy chậm ly cafe, một lúc lâu sau, Cao Cường tủm tỉm:

- Tôi nhìn anh quen lắm, không rõ đã gặp nhau ở đa6u ? Anh có khi nào ra Ha Noi không ?

- Công ty tôi có vài chi nhánh ngoài Ha NOi, Hai Phong, nên tôi cũng thi thoảng được bay ra đó . Anh làm việc ngoài Ha Noi à ?

- Cao Cường cuoi:

- Tôi làm việc ở phòng luật sư . Được nghỉ phép vào SG chơi . Vừa du lịch vừa tìm đất đứng

- Thái Tuấn vui vẻ:

- Luật sư à ? Bây giờ rất nhiều công ty tư nhân mọc lên . Vì thế, việc thuê mướn luật sư là nhu cầu hàng đầu của mỗi doanh nghiệp . Anh đã tìm đuoc nơi nào chưa ? Và anh có bà con ở đây không ?

- Cao Cường như vô tin`h:

- Tôi có nguoi quen là giám đốc chế tạo phục hồi động cơ các loại ô tô, xe cơ giới . Tôi đang nhờ bác ấy

- Thái Tuấn kêu lên:

- Phải ông Vũ Tấn Tài không ?

Cao Cường ngạc nhiên:

- Đúng ổng rồi, anh cũng biết bác Tài à ?

Thái Tuấn cuoi cuoi:

- Ông Tấn tài nổi tiếng xưa nay ở SG, nguoi trong giới kinh doanh, còn ai không biết tới ông chứ . Vợ bỏ, có hai đứa con, một trai, môt. gái, học giỏi cực . Cô con gái xinh như mộng

- Cao Cường vui vẻ:

- Thì ra đều là nguoi thân cả . Như Thủy, con gái bác Tài là vợ hứa hôn của tôi . Chúng tôi ngày trước tầng có nhiều kỷ niệm với nhau

- "Dúng là đồ luật sư giỏi võ miệng . Láo kinh khủng . Như Thủy nghe đuoc câu này, cô bé sẽ khong dễ dàng tha cho kẻ dám xúc phạm đến cổ . Nhiều kỷ niệm... "

- Anh cuoi gì vậy ?

Cao Cường ngạc nhiên nói:

- Thái Tuấn nhếch môi:

- À ! Tôi đang nghĩ đến cô vợ hứa hôn của ôgn đấy . Qủa là ông giỏi hơn trai SG . Con trai trong này bao nhiêu nguoi theo em bén gót . Vậy mà em chẳng chịu. Hay !

- Cao Cường khoái trá:

- Thế, trong số các chàng trai ấy, có ôgn anh không ?

- Thái Tuấn lơ lửng:

- Nếu tôi vẫn là kẻ trồng cây si trước cửa nhà nàng ? Anh dám đuổi tôi không ?

- Cao Cường tự tin:

- Chuyện này, cả Thuy và tôi đều khong thay đổi đuoc . Tháng sau đuoc ngày chúng tôi sẽ làm lễ đính hôn . Nguoi lớn quyết định, đâu vô đó cả rồi

- Thái Tuấn rên rỉ:

- Ôi chao ! Tôi... chả lẽ tôi không còn hy vọng ?

Không có Thuy, anh tìm cô khác . SG này hàng triệu triệu con gái đẹp

- Khong đuoc, tôi khong chịu thua anh đâu . Chưa đám cưới, Thuy vẫn còn quyền tự do lựa chọn . Tôi sẽ cố gắng chinh phục nàng

- Cao Cường cười đểu:

- Làm đuoc khong mà kêu to vậy ông anh . Tôi nghĩ, nếu ông anh có tài, có danh vọng như tôi . Dễ gì Như Thủy đã bỏ SG chịu làm dâu Ha Noi ? Tôi khong có ý định lập nghiệp lâu ngoài ấy, nên quyết định cưới THuy để tiến thân . Chứ thât. ra tôi cũng không yêu cô ấy . Hy vọng môt. ngày nào đó, anh ôm trong tay tình yêu của mình

- Thái Tuấn giận run . Anh chỉ muốn đấm vào măt. Cuong một đấm cho hả giận

- nghĩ đến cảnh Như Thủy ngồi nghe Cao Cường lải nhải, anh lại hậm hực . Nhưng vì cô, anh cố kìm cơn giận của mình

- Vừa lúc ấym anh nhìn thấy hai chị em Như Thủy chở nhau về

- Vì ngồi xoay lưng lại, Cuong không biết điều đó

Bình thản anh đứng lên trả tiền . không chờ tiền thối lại, anh nổ máy xe chạy đi . Vẫn còn nghe Cao Cường nói:

- Em tính luôn ly cà phê và thuốc của anh vào số tiền anh ấy tra?

- Nhún vai, Thái Tuấn thấy Cao Cường chẳng đáng đối thủ của mình

- Như Thủy tròn mắt, khi Tuan đứng trước măt. cô:

Ủa ! Anh Tuan ! Anh đi đâu vậy ?

- Thái Tuấn trầm ấm:

- Anh đến mời em đi ăn tối . Nhân tiện có câu chuyện muốn hỏi em

- Như Thủy bối rối trước ánh mắt nồng say của Tuan . Mấy hôm nay, không gặp anh, cô thấy nhớ anh quay quắt, đã hơn môt. lần định ghé công ty anh hỏi thăm, nhưng cô chưa quen kiểu tìm kiếm ở những nơi đông nguoi . Nên đành ghìm nỗi nhớ trong tim

- Thái Tuấn dịu dàng:

- Em sẽ đi với anh chứ ?

Như Thủy gât. đầu:

- Chờ em vài phút, em vào trong dặn Nhu Thạch

- Tuan vui vẻ:

- Hay rủ luôn thằng nhóc đi chung cho vui . Ăn một mình ở nhà, buồn lắm

- Như Thủy từ tốn:

- Để em hỏi Thạch coi sao

- Một lúc sau, TH.ach đi ra cùng Thuy, cậu vui vẻ:

- Em rất tiếc . Nhưgn không thể làm kỳ đà . Mấy hôm nay chị Hai em nóng nảy lắm . Anh đưa chị ấy đến nơi nào mát mẻ ấy

- Như Thủy lừ mắt:

- Nhóc con ! Coi chừng cái miệng lẽo mép, đàn ông nói nhiều con gái rất ghét đấy hiểu chưa . Chị mà kể tội em, Thanh Hằng nhéo em chêt'' luôn

- Nhu THạch nhún vai:

- Em đâu phải nguoi n hiều chuyện . Em chỉ nói dùm chị lời mở đầu khó nói thôi

- Như Thủy ngồi lên sau xe Tuan . Thât. tự nhiên, cô vòng tay ôm lấy eo anh, nghe Tuan cuoi nhỏ:

- Ôm anh chặt vào, kẻo đói bụng, anh chạy xe nhanh lắm đó

Như Thủy không vừa:

- Bây giờ em ứ sợ nữa, vì biêt'' anh đâu dại thí mạng em

- Tuấn cuoi thât. tươi, đưa tay kéo Như Thủy vào sát anh hơn

Thoágn cái, chiếc xe vụt qua mặt một chiếc xe ngược chiều . Như Thủy nhăn mặt:

- Tuan bóp mạnh tay Thuy:

- Em nhận ra ai không ?

Cao Cường hả anh ?

- Em không ân hận vì đã đi với anh chứ ?

Như Thủy dằn dỗi:

- Anh học kiểu xóc óc em chi vậy . Em đang ghét Cuong kinh khủng . phải gặp anh ta lúc này, em nghĩ em không con` là em nữa

- Thái Tuấn dịu dàng:

- Anh đùa em thôi . Chứ đời nào anh chịu thu Cao Cường . Em muốn ăn gì ? Cơm hay mì, phở đây ?

- Thuy ậm ừ:

- Em dang đói, ăn không bị trả tiền, gì cũng ăn đuoc tất

Em đáo để lắm

- Đâu phải bây giờ anh mới biết điều đó, đúng không nào

Dừng xe trước môt. quán ăn bình dân, Tuan sánh vai cùng Thuy vào trong, anh từ tốn:

- biết em ghét sự màu mè, phô trượng, nên anh đưa em đến đây . Hy vọng không khí những nơi này hợp với em

- Như Thủy vui vẻ:

- Cám ơn anh đã quan tâm . Em nói trước nha . Ăn vài món nhẹ thôi, đừng gọi bia cho em . Gọi nhiều món, ăn không hết, bỏ đi vừa phí vừa có tội

- Thái Tuấn cuoi nhẹ:

- Em qủa là có tính cách của con gái VN . Anh rât'' sung sướng vì đã được em yêu

- Nhìn anh, Như Thủy bật cuoi khúc khích:

- Em không thích đuoc lên mây xanh đâu . Té gẫy cổ mất

Như Thủy cong môi:

- Thủy có giấy báo trúng tuyển đại học rồi, không còn là cô bé nữa đâu anh giám đốc

- Thái Tuấn vẻ tiếc rẻ:

- Ôi chao ! Có chuyện động trời đó ư ? Như Thế là Thái Tuấn bị mất thêm môt. khách hàng xịn . Chán ghê . Thủy này , em đậu trường nào vậy ?

- Như Thủy cắn môi:

- Em và Thanh Trà đậu chung kinh tế . Riêng em thêm trường đại học khoa học tự nhiên - xã hội

Thái Tuấn kêu lên:

- Tuyệt vời . Nhưng em có ý định theo học cả hai trường khôn g?

- Em thích học bên khoa học tự nhiên hơn . Nhưng mọi nguoi trong gia đình đều muốn em học kinh tế, đành tuân thu?

- Tuan thích thú:

- Coi như em chuẩn bị cho tương lai tụi mình có sự kết hợp hòa đồng . Em đúng mẫu nguoi anh đã chọn

- Thuy kênh mặt:

- Cho anh biêt'', Thuy không phảI loại nguoi dễ dàng chịu sự điều khiển ép buộc của ai đâu đó . Anh đừng mong

- Anh sẽ chờ đợi . Sự chờ đợi chắc chắn sẽ cho anh đuoc kết qủa tuyêt. vời nhất

- Thuy cong môi:

- Anh có vẻ tự tin qúa đấy

Trong công việc, biết nguoi biết ta mới chiến thắng, em ạ.

Còn .. tình yêu ?

- Lòng tin tuyêt. đối với nhau

Nhưng...

- Câu nói chưa dứt, Thuy chợt im bặt . Vì một cô gái ăn mặc rất mô đen, đang xăm xăm tiến về bàn cô ngồi , Sau lưng cô ta một anh chàng khá bảnh bao, lọt lọt theo sau

- Anh Tuan ! Không ngờ ông giám đốc một công ty tiếng tăm, lại chịu ghé quán ăn bình dân này . Chào cô

- Cô gái nói thật khiêu khích Tuan, rồi quay sang buông câu chào Như Thủy

- Thái Tuấn cau mày:

- Thế còn em ? Sự hiện diện của em ở những nơi này mới đáng ngạc nhiên đấy Vân Phượng . Đàn ông tụi anh ít mày mè, thích đâu ghé đó à

- Vân Phượng cong môi:

- Anh hay thật, tan việc không về nhà để bác cứ lo lắng mãi . Giới thiệu cô bé cho em làm quen đi

- Thái Tuấn nhếch môi:

- Tốt nhất em nên về bàn mình . Kẻo anh chàng vệ sĩ của em nổi giận, anh phải lãnh đủ mọi phiền phức . Chuyện gia đình anh, không cần em phải nói đâu

- Vân Phượng không vừa:

- Hắn chẳng là gì của em cả . Buồn thì cặp cho có bạn để đi ăn, đi nhảy . Bây giờ gặp đuoc anh, em cho hắn bai

- Thái Tuấn lạnh băng:

- Em nói năng phải cẩn trọng đừng để nguoi ta coi thường mình . Rất tiếc, anh đã có bạn, tụi anh có việc gấp phải đi

- Vân Phượng Tức tối:

- Anh không đuoc dối xử với em như vậy . Mẹ anh sẽ không tha thứ cho anh đâu

- Anh tự biết lo cho cuộc sống của mình . Vì anh lớn rất lâu rồi . Chào em, chúng ta về thôi

Kéo tay Như Thủy thât. di u dàng, anh ân cần:

- Chúng ta đi dạo ngoài xa lộ nha em

- Như Thủy áy náy:

- Anh à, hay chúng ta cứ ngồi đây . Để chị ấy buồn, em khó xử qúa

- Tuan cương quyết:

- Em đừng ủy mị như thế Thuy ạ . Không có chúng ta, Vân Phượng vẫn có nguoi dẫn đi ăn, đi chơi . Em không biết Phuong có giá thế nào đâu

- Vân Phượng cay cú:

nếu đổi được cái mã tiểu thư khuê các của mình chỉ để đuoc anh nâng niu ân cần . Phuong bất kể giá phải tra?

- Tuan nhún vai:

- Sẽ có dịp tôi mời em một bữa thật ra trò . Bây giờ, thì xin lỗi nha

Bằng động tác dứt khoát . ANh choàng tay qua vai Như Thủy, dìu ra ngoài . Dẫu không quen, Thuy cũng phải c hịu đựng . Cô không thể làm mất mặt anh trước cô gái kênh kiệu này ! Gât. đầu thay lời chào Vân Phượng, Như Thủy ngẩng cao đầu bưỚc đi

- Dọc đường, Như Thủy hỏi Tuan:

- Cô ấy có vẻ rất đuoc lòng mẹ anh, đúng không ?

Tuan nheo mắt:

- Đúng hay sai, đâu ăn nhằm gì tới tụi mình . Em không cần phải nghĩ nhiều về Vân Phượng

- Mẹ anh sống ở SG hay nơi khác ?

Ở đây, trong môt. biêt. thự kín cổng cao tường . Kín như những suy nghĩ của bà về đạo đức, phẩm hạnh môt. con nguoi

- Còn ba anh ?

Ba tôi mất lâu rồi

- Thuy xin lỗi đã gợi lại nỗi buồn của anh

TrưỚc sau gì Thuy cũng phải biết, khi chúng ta coi nhau trên tình bạn

- Như Thủy dè dặt:

- Mẹ anh, chắc khó tính lắm

- Thái Tuấn chậm rãi:

Nói cho đúng, mẹ anh là nguoi phụ nữ dễ tính nhất . Có điều, dạo này mẹ hay độc đoán, thích mọi việc đều phải theo ý mình

- Như Thủy kêu khẽ:

- Hình như đó là tâm lý chung của tất cả mọi nguoi khi bước qua ngưỠng cửa tuổi bốn mươi . Anh có nhiều anh chị em không ?

- Thái Tuấn lắc đầu:

- Chỉ một mình anh

Như Thủy chắc lưỡi:

- Nhà ít nguoi, đôi khi cũng tạo cho không khí gia đình nặng nề, vắng vẻ . Gia đình em cũng buồn lắm, nhưng chẳng có cách gì kéo cuộc sống trở lại

- Thái Tuấn do dự:

- Em vẫn còn mẹ, đúng không ?

Dạ ! Nhưng từ lâu, mẹ như không còn tồn tại trong cuộc đời chị em em

- Xin lỗi anh hơi tò mò . Bây giờ mẹ em ở đâu ?

Em khong biết . Tự nhiên mẹ em bỏ nhà đi biệt, đuoc hơn tuần sau ba bị dính vô vụ buôn lậu hàng qua biên giới . Từ đó tới giờ, tụi em không hề có tin của me.

- Tuan kên lên:

- Nghĩa là mẹ em cũng mới ra đi ?

- Chính xác là đuoc hơn bảy tháng

- Ba em khong tìm mẹ em sao ?

Nguoi cố tình ra đi, nguoi phía sau mò mẫm tìm, theo anh có kết qủa không ?

- Tuan thở dài:

- Rốt cuộc gia đình nào cũng có n hững uẩn khúc riêng . Chúng ta là con, đôi khi phải gánh chịu hậu qủa

- Khi Tuan đưa Như Thủy về, Thành phố đã bắt đầu vào đêm

Dừng xe đầu hẻm, Thuy nhât'' định không để anh theo tận vào nhà

- Ánh trăng đầu tháng treo lơ lửng tít trên bầu trời cao, xuyên qua những tán lá cùng cao tít tắp phía trên các dãy nhà lầu . Như Thủy bối rối khi bắt gặp ánh mắt đắm say, nóng rực của Thái Tuấn nhìn cô . Nâng cằm cô lên, anh dịu dàng:

- Như Thủy, hãy đồng ý là dòng nuoc trong lành chảy qua đời anh . Gội rửa dùm anh c hút vết nhơ lấn cấn bám nơi da thịt nghe em

- Thuy cuống quít giấu vội mắt mình vào vai TUan . Đời nào anh chịu để mất đi khoảnh khắc yêu thương đó

- Anh yêu em quá . Thủy ơi

- Nụ hôn ngọt ngào trượt trên bờ môi đang hé ra nũng nịu . Đắm say làm sao !
 

AlexisZorba

New Member
Ðề: Ánh mắt đa tình - Hồng Kim

Chương 19

- Buổi sáng chủ nhật, còn ngủ nướng trên giường, Như Thủy bị kéo dậy bởi tiếng gõ cửa dồn dập. Ba đi vũng tàu phải chiều tối mới về. Còn Như thạch chắc đã nhón sang nhà Thanh Hằng. Quấn nhau như nem chả biết học hành sao nữa

- mà ai nhỉ. Bất lịch sự kinh khủng. Cả tuần có đuoc một ngày nghi?

- Lầu bầu, lụng bụng , Như Thủy chậm rãi ra mở cửa. Cô hoàn toàn ngạc nhiên khi thấy nguoi gọi cửa là Vân Phượng. Chị ta làm sao biết nhà mình nhỉ ? Không lý nào Thái Tuấn lại chỉ ?

- Mà khong quen biết đến tìm mình chi đây ? Cố dằn cảm xúc bực bội, Thuy vui vẻ:

- Bất ngờ qúa. Chị đến tìm tôi hay tìm ba tôi vì công việc. Mời chị vào nhà

- Tôi có chuyện cần nói với Thuy

- Là chuyện gì vậy ?

Chúng ta ra quán, tìm chút gì đó vừa uốgn vừa nói chuyện được không ?

- Như Thủy chậm rãi:

- Tôi không có thói quen ngồi hàng quán buổi sáng. Nhà tôi cũng không có ai ở nhà. Chị cứ tự nhiên nói điều gì đó, vỚi tôi tại đây

- Vân Phượng lưỡng lự:

- Thôi đuoc, nếu thật sự không làm phiền đến gia đình

- Như Thủy nhún vai:

- Tôi quen ăn sáng ở nhà, do chính tay mình làm các món ăn mà mình thích. Như bây giờ nè, sau 15 phút tôi sẵn sàng đãi chị bữa điểm tâm bằng mì xào gan

- Vân Phượng từ chối:

- Không cần bày vẽ đâu. Cô bé có sẵn trà cho tôi một ly là đuoc

- Cách nói chuyện của Phuong đầy trịch thượng, nhưng Thuy cũng không buồn đốo chối. Cô linh cảm việc Phuong đến đây nhất định có liên quan tới Thái Tuấn

- Bỏ mặc Vân Phượng ngồi môt. mình ngoài phòng khách, Như Thủy chậm rãi xuống nhà sau làm vệ sinh

- Khi trở ra, cô đem theo ly trà nóng

Trà lipton đó. Chị cần đường không ?

- Vân Phượng tỉnh bơ:

- Thi thoảng cũng nên uống thứ nước đậm đặc nguyên chất này. Để xem nó đắng hơn, hay cuộc đời có những cú ngã đắng chát hơn

- Như Thủy chống tay lên cằm, nét mặt không biểu lộ môt. cảm xúc gì

-- Vân Phượng cắn môi:

- Tôi muốn thưƠng lượng với Thuy môt. việc

- Như Thủy thản nhiên:

- Về chuyện Thái Tuấn phải không ?

Vân Phượng gật đầu:

- Tôi muốn biết Thuy là gì của anh ấy ?

Sao chị không hỏi thẳng Thái Tuấn ? Anh ta sẽ cho chị câu trả lời đúng nhất

- Vân Phượng mím môi:

- Tuân là kẻ cao ngạo, háo thắng. Anh ấy đời nào chịu nói thât. cho tôi biết. Tuan thích sự lơ lững hơn những mối tình chân thật

- Như Thủy ấm ức:

- Chị đã biết những gì về tôi và Tuan ?

Kho6gn nhiều lắm, đủ để biêt'' cô là nguoi anh Tuan chọn. Đúng không ?

- Như Thủy bình thản:

- Đúng thì sao ? còn không ?

- Tôi lấy làm tiếc. Vì Tuan yêu cô bé nhưng không đủ nghị lực để thay đổi quyết định của mẹ anh đấy. Bởi tôi là nguoi con gái đuoc bác ấy chọn để sau này thành vợ ảnh, lâu lắm rồi. Tính mẹ anh Tuan độc đoán, chuyện gì bác ấy đã quyết, thì khó ai thay đổi đuoc. Cô còn trẻ, có tài, cô không yêu Tuan cô vẫn còn nhiều nguoi khác để yêu thương

- Như Thủy bặm môi:

- Chị đâu tới mức mất giá dữ vậy. Chị đẹp, gia đình chị đầy giàu sang quyền lực. Có nhất thiết chị phải lấy cho đuoc Tuan không ? khi anh ấy không hề dành cho chị tình yêu

- Vân Phượng kêu lên;

- Tôi biết. Nhưng, giữa hai chúng tôi đã có năm năm cận kề gần gũi. Tôi không hề đi chung người đàn ông khác trong suốt thời gian quạ Bạn bè, những nguoi quen biết hai gia đình chúng tôi đều nghĩ tôi đã là nguoi của anh Tuan. Trước đa6y Tuan vẫn chăm sóc, yêu thưƠng tôi. Chỉ thời gian gần đây, ảnh tự nhiên thay đổi

- Như Thủy cao giọng:

- Chị nói thẳng ra đi. Chị muốn gì ở tôi

Tôi muốn Thuy hãy trả Thái Tuấn lại cho tôi.Tôi biết hiện tại mẹ cô đang ở đâu. Tôi sẽ giúp để cô đuoc đoàn tụ lại với mẹ mình. Bà ấy bây giờ giàu lắm. Giàu trong sự cô đơn, phá tiền bằng các cuộc mua vui với lũ con trai choai choai, chả lẽ cô cam lòng nhìn mẹ mình sống buông thả ?

- Như Thủy tức run nguoi, mặt cô tái mét:

- Mẹ tôi à ? Khi nguoi mẹ đã cố tình bỏ rơi con cái, chạu theo bã nhục vọng tầm thường, mặc chồng con lay lất. Thì tôi đã hết rồi tình mẫu tử. Với tôi suốt đời này, mẹ đã chết. Con người ai cũng có ham muốn, môt. điều gì đó. Song kiểu sống của mẹ tôi, tôi không thể tha thứ và chấp nhận

- Vân Phượng nhếch môi:

- Tôi không tin ở đời này, lại có nguoi bỏ mẹ ruột, để níu kéo tình yêu còn ngoài tầm tay mình. Phải vì gia tài của Tuan khong ? Tôi có thể cho cô môt. số tiền, đủ để cô sống nhàn hạ suốt đời chỉ cần cô quên Tuan

- Như Thủy hét lên:

- Tôi không bán tình yêu của mình. Càng không thèm tiền bạc của chị. Chị hãy đến nói cùng Tuan. Nếu anh ấy chấp nhận, tôi tự biêt'' thân phận mình. Tôi cũng báo cho chị biết, nếu còn nhục mạ tôi nữa, tôi không tha thứ cho chị đâu , chị về đi đừng bao giờ đến đây nữa

Vân Phượng tức tối:

- Ngọt không muốn, tôi sẽ cho cô nếm mùi đau đớn. Bà Tâm An không cho phép cô tới gần con trai bà ấy đâu. Chờ đi

- Đóng mạnh cửa phòng, mặc kệ Vân Phượng lải nhải bên ngoài. Như Thủy chạy về phòng mình, nằm vật xuốgn giường

- Thât. qúa quắt. Tại sao lại có hạng nguoi trơ trẽn đến như thế chứ ? Như Thủy suy nghĩ mãi. Cô vẫn không nguôi tức

- Còn nữa, tại sao chị ta lại biết rõ về gia đình của cô ? mẹ cô ? Trời ơi, nếu đúng như lời chị ta nói, cô thât. xấu hổ và nhục nhã. Có môt. nguoi mẹ sống phóng túng, kinh khủng như vậy ? Thử hỏi còn ai dám gả con cho cô nữa chứ ?

- Tại sao mẹ cô không chêt'' đi, để chị em cô đuoc dành cho bà chút lòng kính yêu ? Tại sao bà không thể sống đàng hoàng như những nguoi mẹ nghèo khác ?

Gần trưa, Như Thủy vẫn nằm vật vã trên giường. Với hàng trăm ý nghĩ khiến đầu cô muốn nổ tung ra

- Lại có tiếng gõ cửa đều đặn, kiên nhẫn. Như Thủy kêu lên:

- PhảI Thạch không ? Chị không chốt cửa, vào đi

Không có tiếng của Thạch. Nhưng có tiếng mở cửa thât. nhẹ, sau đó là những bước chân đi dần về phía phòng của cô

- Như Thủy uể oải:

- Nhà chắc không có đồ ăn đâu. Sáng giờ chị đau đầu qúa, không muốn ăn uống gì. Nhóc đói, thì chịu khó làm mì tôm ăn đỡ nha

- Vẫn không có tiếng ừ hử của Thạch. Cái thằng này, bữa nay tự nhiên im thin thít. Hay lại cãi nhau với Thanh Hằng nữa. Đúng là...

- Như Thủy xoay măt. ra ngoài. Cô chơt. cuống quýt, khi nhận ra nãy giờ m`inh đang nói chuyện với Thái Tuấn. Anh ngồi xuống giường, nét mặt đầy lo lắng, căng thẳng

- Em bệnh à ? sao không ra ngoài mua thuốc uống ? Bác và Thạch đi đâu vắng hết vậy ?

- Như Thủy lãng tránh:

- Hôm nay anh không đi chùa với mẹ anh à ? vậy mà em cứ nghĩ

anh đang thành tâm làm phật tử của phật tổ, để cầu nguyện sự thành đạt cho mình đấy

- Ôm gọn cô trong vòng tay, Thái Tuấn dịu dàng:

- Em ngốc qúa đi. Cửa phật là nơi mưa móc phù hộ cho con nguoi thoát mọi khổ đau bệnh tật. Phật tổ không bao giờ chấp nhận mọi lời cầu xin đuoc giàu có đâu em. Nhờ không đi, anh mới biết đuoc em nhốt mình trong phòng thế này đây. Em đau ở đâu

- Mím môi, Như Thủy lắc đầu:

- Em chỉ hơi nhức đầu. chắc tại lâu rồi không ngủ nướng. bây giờ em đỡ nhiều rồi

- Nâng khuôn mặt cô lên, Thái Tuấn lắc đầu:

- em đáng bị ăn đòn, vì tội lười biếng không chịu ăn uống

- Tránh tia mắt như lửa của anh, Như Thủy cong môi:

- Bây giờ em sẽ đi. Bởi em bắt đầu nghe bụng biểu tình ùng ục

- Đặt bờ môi nóng bỏng những đam mê, hôn nhẹ lên mắt cô, nụ hôn thât.dịu dàng nâng niu, trượt dần xuống môi cô và dừng lại. Như Thủy cuống lên. Trong môt. phút cô quên hết tất cả. Chỉ còn lại những khát khao duoc anh yêu thuong. Thái Tuấn thì thầm : Thế này, thì anh phải cưới em ngay thôi cô bé. yêu anh mãi nghe Thuy

- Đang ngất ngây với nụ hôn nồng. Như Thủy chơt. nhớ tới Vân Phượng, những lời nói của cô ta, vang chan chát bên tai cộ Rã rời, cô đẩy nhẹ Tuan ra. Nét mặt buồn câm nín

Thái Tuấn khựng nguoi, anh lo lắng:

- Em sao vậy THuy ? Giận anh hả ?

Như Thủy lắc đầu:

Khong có

- Em giấu anh. Hôm nay em lạ lắm. Hình như em đang cố tình giấu anh chuyện gì đó

- Như Thủy giả lả:

- Tại em đói bụng. Em có tật xấu lắm. Hễ đói bụng là đau đớn, khó chịu

- Tưởng thât., Thái Tuấn chắt lưỡi:

-Khờ qúa nhỏ ơi, đói thì ăn, chứ sao lại nằm một chỗ nhịn chớ. Bây giờ thì dậy đi, anh sẽ dẫn em ra phố. nằm kiểu này, không bệnh cũng giống bệnh nặng vậy

- Như Thủy gượgn mỉm cười. Cô thật sự bối rối khi phải đóng kịch và nói dối Tuan. nếu cứ thế mãi, cô làm sao chịu nổi chứ ? Cũng không thể nói ngay cho anh biết. Bởi thực tế, cô cũng chưa hiểu nhiều về anh mà. yêu làm chi cho thêm rắc rối, suy nghĩ đâu đâu, muốn điên đuoc. Thật chán.
 
Top