1life1love
New Member
Ðề: [--Chuyện thầm kín của con trai--]
Lượng nước tiểu bình thường chứng tỏ cơ thể khoẻ mạnh
Lượng nước tiểu của một người thải ra trong ngày liên quan đến lượng nước tiểu trong cơ thể, nhiệt độ, môi trường, lượng mồ hôi nhiều hay ít, thực phẩm (những thứ lợi tiểu như dưa hấu, bia, caffe) và đại tiện (bón hay tiêu chảy). Cho nên lượng nước tiểu của mỗi người trong một ngày thường không giống nhau, có thể chỉ độ khoảng 700-800 ml, cũng có khi đến 4.000 - 5.000 ml; thường là từ 100 ml đến 2.500 ml. Nếu như lượng nước tiểu của mỗi ngày thấp hơn 500 ml thì chất cặn bã không được thải hết ra ngoài, độc tố trong cơ thể sẽ tăng cao, nồng độ chất điện giải trong máu sẽ thay đổi, nồng độ kali trong máu quá cao sẽ ảnh hưởng không tốt đến tim.
Tiểu liên tục - nỗi lo ở bàng quang
Tác dụng chứa nước và bài tiết của bàng quang vô cùng quan trọng. Nếu như nó không được vận hành một cách bình thường thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của con người. Một trong những hoạt động không bình thường của bàng quang là tiểu tiện nhiều. Ban ngày, nếu như cơ thể con người được bổ sung một lượng nước đầy đủ (ít nhất là 2.000 - 3000.ml) thì cứ cách 1-3 tiếng đồng hồ, ta lại đi tiểu một lần. Chỉ ở một số người có "nội công thâm hậu" thì mới có thể vượt quá 4-5 tiếng đồng hồ. Đương nhiên, nếu như bạn ăn dưa hấu thì chỉ khoảng 20 phút sau là phải đi tiểu tiện.
Nếu như chưa đến 1 giờ đi tiểu tiện một lần hoặc thậm chí cứ 10, 20 phút lại phải đi tiểu thì xem như bạn bị chứng tiểu nhiều. Bệnh mà Hùng gặp trong trường hợp trên là bệnh thường thấy ở khoa tiết niệu. Có nhiều người do tiểu nhiều mà ảnh hưởng đến công việc, học tập. Nguyên nhân gây ra bệnh tiểu nhiều, ngoài trường hợp bàng quang bị nhiễm khuẩn còn có trường hợp cơ co thắt của bàng quang phản ứng quá nhạy. Trong bàng quang có nước, dù rất ít, cũng bị bàng quang thải hết ra ngoài.
Đúng bệnh đúng thuốc mới hết bệnh
Trị chứng tiểu nhiều cần phải đúng bệnh đúng thuốc. Nếu tiểu nhiều do cơ co thắt bàng quang phản ứng quá nhạy, thời gian điều trị thường kéo dài vài tháng đến vài năm, bệnh thường xuyên tái phát, lúc có tiến triển tốt, lúc lại nặng hơn. Khi tâm trạng không tốt, bị áp lực tâm lý thì bệnh phát càng nặng. Có nhiều người không những ban ngày đi tiểu nhiều mà ban đêm cũng đi mấy lần, dẫn đến thiếu ngủ, mệt mỏi cả ngày. Bệnh tiểu nhiều do cơ co thắt bàng quang phản ứng quá nhạy có thể điều trị bằng thuốc. Trên 90% bệnh nhân có phản ứng tốt, nhưng tác dụng phụ của thuốc thường khiến cho người bệnh thấy khô miệng, nóng lưỡi, vì vậy có những người không dám tiếp tục uống thuốc. Có thể dùng thuốc an thần với liều lượng nhỏ để hỗ trợ thêm.
Chỉ cần kiên trì điều trị, kết hợp với một trạng thái tinh thần lạc quan và sự vận động của người thân và bạn bè là có thể trị hết bệnh. Chứng tiểu nhiều là một loại bệnh thường gặp, không có gì đáng xấu hổ, do vậy người ngoài không nên coi đó là chuyện dị thường.
21. Cẩn thận, kẻo làm nguy hại đến "mầm sống"
Hòa vô cùng say mê môn bóng rổ. Trong cuộc sống thi bóng rổ giữa các lớp, cậu giữ được bóng ba phút và đang định quay người bỏ bóng vào rổ thì bất ngờ, "chàng khổng lồ" ở lớp bên cạnh đứng chắn sau lưng cậu, định chặn bóng, không cho cậu cơ hội quý báu này. Hai người cùng nhảy lên, đầu gối của "chàng khổng lồ" bỗng va đúng vào "chỗ ấy" của cậu! Vừa kịp nhìn thấy trái banh bay chệch ra khỏi rổ thì Hòa đã ôm lấy hạ bộ của mình, toát mồ hôi lạnh, quì xuống đau đớn rên rỉ. Chỉ mấy phút sau, âm nang bên phải đã sưng to bằng trái táo. Sau khi đưa đi cấp cứu, và kiểm tra, bác sĩ phát hiện ở tinh hoàn bên phải có một rãnh nứt tương đối sâu, nhiều máu bầm. May gặp thầy gặp thuốc, bác sĩ đã khéo léo chữa trị cho cậu, giúp cậu khỏi phải làm "thái giám" suốt đời.
Tinh hoàn vỡ phải phẫu thuật để trị liệu
Tuổi thiếu niên tính hay hiếu động, chính vì vậy mà đôi khi có những tổn hại đến cơ thể, nhất là ở các em nam. Chúng tôi xin cùng được thảo luận với các bạn về những tổn hại đến cơ quan tiết niệu nói chung nhằm giúp các bạn cảnh giác, đừng để tuổi thơ vui vẻ của chúng ta lại lưu lại trong ta một dấu ấn buồn.
Trước hết nói về vỡ tinh hoàn. Tinh hoàn của nam giới không giống như buồng trứng của nữ giới được bảo vệ bên trong khoang xương chậu; nó nằm lộ ra bên ngoài nên rất dễ bị tổn thương. Tinh hoàn là một cơ quan tương đối nhạy cảm của cơ thể, bên trong chứa nhiều tế bào thần kinh và mạch máu. Khi bị tổn thương, biểu hiện rõ nhất là những cơn đau dữ dội. Cho nên trong thuật phòng thân của phái nữ có một đòn đánh vào hạ bộ của đối phương.
Những môn thể thao dễ gây vỡ tinh hoàn như bóng đá, bóng rổ, nhu đạo, việc chơi những trò chơi dùng sức hoặc bị tai nạn va đập tinh hoàn... đều là nguyên nhân làm tinh hoàn bị vỡ. Khi bị những va đập trực tiếp như vậy, các mạch máu tổn thương và gây tụ huyết bìu tinh hoàn. Do bìu tinh hoàn là một cái túi có tính đàn hồi cao nên huyết càng tụ nhanh hơn, đôi khi làm bìu tinh hoàn to như quả dưa lê.
Nếu chỉ đơn thuần là lớp mao mạch bao quanh tinh hoàn bị tổn thương thì không cần phải phẫu thuật. Nếu như kiểm tra bằng siêu âm thấy màng bao tinh hoàn bị rách thì phải mổ để may lại. Nếu có những tổn thương nghiêm trọng hơn thì phải phẫu thuật cắt bỏ tinh hoàn. Cho nên, trong sinh hoạt hàng ngày, các bạn nam phải chú ý bảo vệ, giữ gìn cơ thể mình.
Xuất huyết thận sẽ nguy hiểm đến tính mạng
Những tổn thương về thận cũng dễ xảy ra ở tuổi thanh thiếu niên. Nguyên nhân chủ yếu gây tổn thương là những tác động va đập mạnh vào vùng thắt lưng như cây đập, xe tông, ngã từ độ cao xuống. Nếu như thận có triệu chứng bọng nước bẩm sinh thì càng có nguy cơ bị tổn thương. Đôi khi việc ngã vào cạnh nhọn của chiếc bàn cũng gây nên tổn thương cho thận. Do thận là cơ quan có nhiều mạch máu nên khi thận bị thương, ngoài cảm giác đau đớn, bệnh nhân còn bị tụ máu thận dẫn đến choáng ngất hoặc tử vong.
Nếu thận chỉ bị tổn thương nhẹ và huyết áp ổn định thì người bệnh có thể nằm nghỉ ngơi theo dõi. Nếu như huyết áp không ổn định và kết hợp với nhiều tổn thương nội tạng khác nữa thì phải phẫu thuật để kiểm tra. Những tổn thương bên ngoài thận, không nặng lắm, có thể may lại khi làm phẫu thuật, nhưng nếu vết thương nghiêm trọng, đứt mạch máu vùng thận, chảy máu nhiều, có nguy cơ đe doạ đến tính mạng thì cần phải cắt bỏ. Nếu như tình trạng của quả thận còn lại tốt, phẫu thuật sẽ không gây ảnh hưởng gì đối với chức năng của thận nhưng bản thân phải hết sức cẩn thận tránh không để cho quả thận còn lại bị tổn thương. Nếu như quả thận còn lại không tốt lắm thì sau khi phẫu thuật cần phải thường xuyên kiểm tra y tế.
Niệu đạo tổn thương, phần lớn phải phẫu thuật
Tổn thương niệu đạo cũng là hiện tượng phổ biến ở tuổi dậy thì. Xương chậu vỡ hoặc hội âm bị va đập mạnh (nguyên nhân do ngã từ trên cao xuống hoặc hội âm va vào thanh ngang) sẽ dẫn đến hẹp hoặc tắc niệu đạo, phải mất nhiều công đoạn phẫu thuật mới có thể sửa lại như nguyên trạng. Nếu như cơ vòng bị tổn thương thì sau khi phẫu thuật còn phải giải quyết một vấn đề nữa là đái lậu.
Ở tuổi dậy thì, do tâm sinh lí phát triển chưa đồng bộ, các em thường có hành động quá khích. Với một thể lực sung mãn, các em muốn thể hiện nó ra bên ngoài nhưng lại không thấy được một nguy cơ tiềm tàng để phải ân hận sau này. Nhà trường, gia đình ngoài việc giáo dục con em của mình, phải đề phòng những tai nạn có thể xẩy ra, bản thân các em cũng phải ý thức được tác hại của những tai nạn đó, đừng vì một phút giây bồng bột để rồi ân hận cả đời.
22. "Cái ấy" biến đâu mất rồi?
Cậu bé Minh năm nay lên mười nhưng do hay được thả sức ăn vặt nên cậu đã "phì" thành 45 kg, nặng hơn 10 kg so với những đứa trẻ bình thường khác. Dần dần, khi lớn hơn một chút, cậu mới phát hiện ra rằng, "cái ấy" của mình ngắn hơn của em trai. Khi đi tiểu chung với các bạn ở trường, cậu càng thấy "cái của mình" khác hẳn với các bạn. Vì vậy, cậu thường "nín" không đi tiểu khi còn ở trường, về nhà mới ôm quần chạy vội vào toa let. Một hôm, mẹ cậu phát hiện ra việc này, bèn vội vàng đưa cậu tới khoa tiết niệu kiểm tra. Khi cậu ngượng ngùng cởi quần ra thì phía dưới chỉ thấy có một nhúm da, không thấy dương vật đâu, thảo nào mà mẹ cậu lo đến vậy. Khi bác sĩ đẩy ép phần da ở xương cung chậu ra sau, thì dương vật hiện ra như có phép lạ; thế nhưng hễ bỏ tay ra là nó lại chui tọt vào bên trong. Vì sao vậy?
Béo phì không phải là niềm hạnh phúc
Có người nói đùa rằng, vào giờ tan học nếu đứng ở cổng trường mà gọi lớn "Mập ơi" thì có lẽ phải đến một phần ba số học sinh ngoái đầu lại. Đây tuy chỉ là lời phóng đại, nhưng theo thống kê, số học sinh tiểu học bị "béo phì" ước chiếm khoảng 20-30% và còn đang có xu hướng gia tăng. Gia đình khá giả, thức ăn thì nhiều và hấp dẫn, thêm vào đó là quan niệm của các bậc cha mẹ cho rằng trẻ con phải mập mạp thì mới khoẻ cho nên đã để cho trẻ nhóp nhép cả ngày. Đó là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến tình trạng trẻ em béo phì. Ở phòng khám của khoa tiết niệu, cứ đến dịp hè là có không biết bao nhiêu bậc phụ huynh lo lắng dẫn các cậu ấm "bụ bẫm quá mức" của mình đến khám xem dương vật của cậu ta có phát triển bình thường không. Thông thường, động cơ thúc giục họ đưa con mình đến khám chỉ là vì cảm thấy chim của con trai mình không lớn như con trai của anh chị em trong nhà hoặc con trai bè bạn.
Trong một gia đình, nếu các em nhỏ so sánh lẫn nhau, đặc biệt là khi của người anh nhỏ hơn của người em thì tâm lý người anh khó mà giữ được thoải mái. Những ảnh hưởng về mặt tâm lý còn lớn hơn những ảnh hưởng về mặt sinh lý. Và rất nhiều bậc phụ huynh băn khoăn, lo lắng không biết những cậu ấm "bụ bẫm quá mức" nhà mình lớn lên có thể sinh hoạt tình dục bình thường được hay không?
Bệnh béo phì gây ra nhiều phiền toái
Các cậu bé "béo phì" được đưa đến phòng khám thường đã phệ bụng ngay từ khi tuổi còn rất trẻ. Lớp da, mỡ dày dưới bụng và ở háng đã che kín mất dương vật, nhìn bên ngoài chỉ thấy một túi nang da nhăn nheo, tình trạng này càng rõ hơn khi thời tiết lạnh. Do quy đầu khó chui ra khi đi tiểu nên các cậu bé "bụ bẫm quá mức" này thường cố ý ưỡn bụng ra, với một tư thế đứng rất "đặc biệt". Có những cậu bé lười không thèm kéo dương vật ra, kết quả là thường làm ướt chân, thậm chí làm ướt luôn cả quần. Những cậu bé này, vì thường hay bị bạn bè trêu chọc nên không dám đi tiểu ở trường, đành ráng nhịn về đến nhà. Điều đó không những dễ tạo thành bệnh viêm bàng quang mà còn gây nên những tác hại lâu dài cho thận.
Dương vật bị lớp mỡ bụng che kín
Dương vật nằm trong khung chậu nhỏ, được gắn vào khung chậu nhỏ trực tiếp bởi các tổ chức mô liên kết, cơ, các nếp da. Dương vật của phần lớn nam giới sẽ lộ hẳn ra ngoài sau khi sinh ra, nếu chiều cao và cân nặng phát triển đồng đều thì dương vật sẽ lớn lên theo tuổi tác, nhưng sẽ không bị vùi lấp trong da. Thực tế thì trong số các cậu bé "bụ bẫm quá mức" được đưa đến bệnh viện kiểm tra vì lo dương vật quá nhỏ, trên 95% đều có dương vật phát triển ình thường, chỉ bị lớp mỡ bụng dày che kín mất mà thôi. Cách giải quyết căn bản là phải hạn chế ăn uống và tăng cân, tăng cường vận động, tránh các đồ ăn quá nóng, nhiều mỡ và có hàm lượng bột cao.
Nhiều cậu bé "bụ bẫm quá mức" nhưng nhờ tuân theo các chế độ ăn uống hợp lý, đồng thời nhờ sự phát triển nhanh chóng của cơ thể ở tuổi thanh xuân, chiều cao cơ thể tăng nhanh mà dương vật có thể lộ hẳn ra ngoài như bình thường. Sau khi trưởng thành, chỉ cần dương vật phát triển bình thường, dù chỉ lộ ra một phần, khi cương lên thì cũng đủ dài để thực hiện việc giao hợp. Dương vật bị lớp mỡ bụng che phủ hoàn toàn, không thể lộ ra khi đi tiểu hoặc sinh hoạt tình dục thì có thể nhờ đến phẫu thuật chỉnh hình để cắt bỏ các lớp mỡ che xung quanh dương vật.
Nhiều báo cáo nghiên cứu cho thấy, những người béo phì khi nhỏ, khi lớn lên sẽ dễ dàng mắc các chứng bệnh về tim mạch, huyết áp nhiều hơn hẳn người bình thường.
22. "Cái ấy" biến đâu mất rồi? (tiếp)
Hiệu quả trị liệu của hoóc môn
Sự phát triển của dương vật, dù ở giai đoạn còn là thai nhi trong bụng mẹ hay đã là một cá thể độc lập sau khi sinh ra, đều chịu ảnh hưởng rất nhiều bởi các hoóc môn sinh dục. Hai cơ quan chủ yếu chi phối việc tiết ra các hoóc môn sinh dục nam là tinh hoàn và thùy não. Khi một trong hai cơ quan có vấn đề khiến cho tinh hoàn không tiết ra đủ hoóc môn sinh dục thì trẻ có thể bị nhỏ tinh hoàn. Sự không bình thường ở nhiễm sắc thể cũng là một trong những nguyên nhân làm cho dương vật phát triển không bình thường. Nhưng dù chứng nhỏ dương vật là do nguyên nhân nào gây nên, trước khi giai đoạn dậy thì kết thúc đều có thể bổ sung hoóc môn sinh dục nam để giúp cho dương vật và chiều cao phát triển bình thường. Về mặt lâm sàng, rất nhiều người sắp kết hôn mới phát hiện dương vật của mình "có vấn đề" và vội vàng đi chữa trị, nhưng tiếc là họ đã qua mất giai đoạn chữa bệnh tốt nhất - đó là tuổi dậy thì. Những người có tuyến sinh dục hoạt động kém nếu khi đến tuổi trưởng thành mới bổ sung hoóc môn thì việc này tuy không có tác dụng gì đến sự phát triển của dương vật nhưng vẫn có lợi cho sự tăng trưởng của cơ thể. Một vấn đề nữa cần chú ý là một số bậc cha mẹ chưa hỏi ý kiến bác sĩ đã vội tiêm hoóc môn cho con em mình, kết quả là tuy đang ở tuổi thiếu niên, trẻ có dương vật của một người ở tuổi trưởng thành và chiều cao cơ thể không phát triển do lớp xương sụn không phát triển nữa.
Ngắn dài đều có giá trị như nhau
Dương vật ngắn hay dài liên quan đến yếu tố di truyền và chủng tộc. Dương vật lớn không hẳn là tốt, chủ yếu hoạt động bình thường là được. Những người có dương vật ngắn nhưng luôn được đón nhận thì nhiều lắm. Nếu như bản thân có điều gì thắc mắc thì cần phải hỏi các chuyên gia, không được hành động theo ý kiến chủ quan của mình như tiêm uống thuốc hoặc né tránh vấn đề, như vậy chỉ làm phí thời gian và tâm lực của chính mình. Đối với những các em bụ bẫm quá mức thì cần phải biết hạn chế trong ăn uống, không để tăng cân quá mức, có như vậy thì mới có một cơ thể khoẻ mạnh được.
23. Tật đái dầm có từ khi nào?
Tuy Minh đã học đến trung học cơ sở nhưng đêm nào cũng vậy, mẹ toàn phải gọi Minh dậy đi tiểu, chỉ cần gọi hơi chậm một chút là chắc chắn sẽ ướt đẫm quần. Vào mùa hè còn chịu nổi nhưng vào những đêm đông rét buốt, cái cảm giác bị kéo ra khỏi giấc ngủ với cái lạnh đến run người vì chăn đã ướt sũng nước thật không thể nào chịu nổi. Em của Minh tuy chỉ học mẫu giáo nhưng đêm ngủ không cần phải mặc tã giấy. Thế mà Minh ngày nào cũng thế, trước khi đi ngủ luôn phải nơm nớp lo sợ không biết đêm nay mình có đái dầm không?. Mẹ rất cưng chiều Minh, không kêu ca, phàn nàn gì nhưng mỗi lần thấy mẹ thay tấm trải giường, thay quần áo với cặp mắt lo lắng là Minh lại cảm thấy day dứt trong lòng, không biết đến bao giờ, cái tật đái dầm của mình mới chấm dứt?
Đái dầm là nỗi đau khổ của không biết bao nhiêu cô cậu học sinh tiểu học, trung học cơ sở, thậm chí cả trung học. Không phải chỉ bản thân họ mà cả cha mẹ và người thân của họ cũng cảm thấy lo lắng, không vui. Mấu chốt của vấn đề không phải ở bản thân bệnh đái dầm mà là ở chỗ có quá nhiều sai lầm trong nhận thức và trong phương pháp giải quyết vấn đề này, do người ta không hiểu được nguyên nhân gây ra bệnh đái dầm. Bây giờ chúng ta hãy thử tìm hiểu xem, người ta có những cách suy nghĩ sai lầm nào về bệnh đái dầm.
Những cách hiểu sai lầm về bệnh đái dầm
Tại phòng khám của khoa tiết niệu, nhiều bậc phụ huynh vẫn cho rằng trẻ con bị nhiễm lạnh hoặc bàng quang có vấn đề, thậm chí giải thích theo kiểu "âm thịnh dương suy" nên mới bị đái dầm, rồi dùng các phương pháp "nhiệt bổ liệu pháp" trong dân gian như nấu long nhãn khô với gạo nếp, hoặc với trứng... Đây là những phương pháp xử lý thông thường nhất trong dân gian đối với bệnh "đái dầm". Thế nhưng thường ăn hết cả gói long nhãn khô mà trẻ vẫn chưa hết bệnh. Cũng có những bậc phụ huynh cho rằng trẻ đái dầm là do lười biếng, ngủ quá say, hoặc sợ tối không dám đi tiểu, nên họ thường hay trách mắng trẻ. Thậm chí còn có người cho rằng do bị "yếu thận" nên mới đái dầm, nếu không chữa trị sớm thì lớn lên sẽ không có khả năng sinh hoạt tình dục... Tuy đây chỉ là những cách lý giải dân gian, không hề có chút căn cứ khoa học nào nhưng vẫn có rất nhiều người tin theo.
Một vấn đề thường gặp nữa: Nhiều người gọi bệnh "đái dầm" và "đái lậu" (hay đái són) chỉ bằng một tên. Thực ra thì chúng mang những ý nghĩa khác nhau về mặt lâm sàng. Đái lậu hay đái són chỉ là tình trạng không thể ngăn được sự bài tiết nước tiểu trong lúc ý thức của mình còn tỉnh táo. "Đái dầm" thì lại là tình trạng không thể khống chế được sự bài tiết nước tiểu nhờ vào tiềm thức trong trạng thái ngủ. Bệnh đái lậu (hay đái són) do viêm nhiễm đường tiểu hoặc chứng động kinh khi ngủ gây nên, không thể gộp chung lại với bệnh đái dầm được.
Khi nào mới hết đái dầm?
Nhiều người quan niệm rằng, sau khi trẻ lên ba sẽ hết đái dầm. Thực tế thì một số điều tra cho thấy, 1/3 trẻ vẫn đái dầm sau khi lên ba, 15% trẻ lên sáu vẫn còn đái dầm. Nhiều báo cáo khác cũng có cùng một kết quả như vậy. Đái dầm có liên quan đến di truyền, giới tính, thời tiết, khí hậu, theo mùa và áp lực tâm lý của trẻ... Trong cha mẹ, anh chị em có người mắc bệnh đái dầm thì khả năng mắc bệnh đái dầm của trẻ cao hơn so với người bình thường khác 6-10 lần, nam dễ bị bệnh đái dầm hơn nữ, mùa đông dễ bị đái dầm hơn mùa hè. Những người này tuy có thể ngưng một vài tháng thậm chí một vài năm không đái dầm nữa; nhưng bệnh sẽ tái phát khi căng thẳng, bị sức ép tâm lý lớn hoặc vì một nguyên do nào đó.
Phần 27
Lượng nước tiểu bình thường chứng tỏ cơ thể khoẻ mạnh
Lượng nước tiểu của một người thải ra trong ngày liên quan đến lượng nước tiểu trong cơ thể, nhiệt độ, môi trường, lượng mồ hôi nhiều hay ít, thực phẩm (những thứ lợi tiểu như dưa hấu, bia, caffe) và đại tiện (bón hay tiêu chảy). Cho nên lượng nước tiểu của mỗi người trong một ngày thường không giống nhau, có thể chỉ độ khoảng 700-800 ml, cũng có khi đến 4.000 - 5.000 ml; thường là từ 100 ml đến 2.500 ml. Nếu như lượng nước tiểu của mỗi ngày thấp hơn 500 ml thì chất cặn bã không được thải hết ra ngoài, độc tố trong cơ thể sẽ tăng cao, nồng độ chất điện giải trong máu sẽ thay đổi, nồng độ kali trong máu quá cao sẽ ảnh hưởng không tốt đến tim.
Tiểu liên tục - nỗi lo ở bàng quang
Tác dụng chứa nước và bài tiết của bàng quang vô cùng quan trọng. Nếu như nó không được vận hành một cách bình thường thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của con người. Một trong những hoạt động không bình thường của bàng quang là tiểu tiện nhiều. Ban ngày, nếu như cơ thể con người được bổ sung một lượng nước đầy đủ (ít nhất là 2.000 - 3000.ml) thì cứ cách 1-3 tiếng đồng hồ, ta lại đi tiểu một lần. Chỉ ở một số người có "nội công thâm hậu" thì mới có thể vượt quá 4-5 tiếng đồng hồ. Đương nhiên, nếu như bạn ăn dưa hấu thì chỉ khoảng 20 phút sau là phải đi tiểu tiện.
Nếu như chưa đến 1 giờ đi tiểu tiện một lần hoặc thậm chí cứ 10, 20 phút lại phải đi tiểu thì xem như bạn bị chứng tiểu nhiều. Bệnh mà Hùng gặp trong trường hợp trên là bệnh thường thấy ở khoa tiết niệu. Có nhiều người do tiểu nhiều mà ảnh hưởng đến công việc, học tập. Nguyên nhân gây ra bệnh tiểu nhiều, ngoài trường hợp bàng quang bị nhiễm khuẩn còn có trường hợp cơ co thắt của bàng quang phản ứng quá nhạy. Trong bàng quang có nước, dù rất ít, cũng bị bàng quang thải hết ra ngoài.
Đúng bệnh đúng thuốc mới hết bệnh
Trị chứng tiểu nhiều cần phải đúng bệnh đúng thuốc. Nếu tiểu nhiều do cơ co thắt bàng quang phản ứng quá nhạy, thời gian điều trị thường kéo dài vài tháng đến vài năm, bệnh thường xuyên tái phát, lúc có tiến triển tốt, lúc lại nặng hơn. Khi tâm trạng không tốt, bị áp lực tâm lý thì bệnh phát càng nặng. Có nhiều người không những ban ngày đi tiểu nhiều mà ban đêm cũng đi mấy lần, dẫn đến thiếu ngủ, mệt mỏi cả ngày. Bệnh tiểu nhiều do cơ co thắt bàng quang phản ứng quá nhạy có thể điều trị bằng thuốc. Trên 90% bệnh nhân có phản ứng tốt, nhưng tác dụng phụ của thuốc thường khiến cho người bệnh thấy khô miệng, nóng lưỡi, vì vậy có những người không dám tiếp tục uống thuốc. Có thể dùng thuốc an thần với liều lượng nhỏ để hỗ trợ thêm.
Chỉ cần kiên trì điều trị, kết hợp với một trạng thái tinh thần lạc quan và sự vận động của người thân và bạn bè là có thể trị hết bệnh. Chứng tiểu nhiều là một loại bệnh thường gặp, không có gì đáng xấu hổ, do vậy người ngoài không nên coi đó là chuyện dị thường.
21. Cẩn thận, kẻo làm nguy hại đến "mầm sống"
Hòa vô cùng say mê môn bóng rổ. Trong cuộc sống thi bóng rổ giữa các lớp, cậu giữ được bóng ba phút và đang định quay người bỏ bóng vào rổ thì bất ngờ, "chàng khổng lồ" ở lớp bên cạnh đứng chắn sau lưng cậu, định chặn bóng, không cho cậu cơ hội quý báu này. Hai người cùng nhảy lên, đầu gối của "chàng khổng lồ" bỗng va đúng vào "chỗ ấy" của cậu! Vừa kịp nhìn thấy trái banh bay chệch ra khỏi rổ thì Hòa đã ôm lấy hạ bộ của mình, toát mồ hôi lạnh, quì xuống đau đớn rên rỉ. Chỉ mấy phút sau, âm nang bên phải đã sưng to bằng trái táo. Sau khi đưa đi cấp cứu, và kiểm tra, bác sĩ phát hiện ở tinh hoàn bên phải có một rãnh nứt tương đối sâu, nhiều máu bầm. May gặp thầy gặp thuốc, bác sĩ đã khéo léo chữa trị cho cậu, giúp cậu khỏi phải làm "thái giám" suốt đời.
Tinh hoàn vỡ phải phẫu thuật để trị liệu
Tuổi thiếu niên tính hay hiếu động, chính vì vậy mà đôi khi có những tổn hại đến cơ thể, nhất là ở các em nam. Chúng tôi xin cùng được thảo luận với các bạn về những tổn hại đến cơ quan tiết niệu nói chung nhằm giúp các bạn cảnh giác, đừng để tuổi thơ vui vẻ của chúng ta lại lưu lại trong ta một dấu ấn buồn.
Trước hết nói về vỡ tinh hoàn. Tinh hoàn của nam giới không giống như buồng trứng của nữ giới được bảo vệ bên trong khoang xương chậu; nó nằm lộ ra bên ngoài nên rất dễ bị tổn thương. Tinh hoàn là một cơ quan tương đối nhạy cảm của cơ thể, bên trong chứa nhiều tế bào thần kinh và mạch máu. Khi bị tổn thương, biểu hiện rõ nhất là những cơn đau dữ dội. Cho nên trong thuật phòng thân của phái nữ có một đòn đánh vào hạ bộ của đối phương.
Những môn thể thao dễ gây vỡ tinh hoàn như bóng đá, bóng rổ, nhu đạo, việc chơi những trò chơi dùng sức hoặc bị tai nạn va đập tinh hoàn... đều là nguyên nhân làm tinh hoàn bị vỡ. Khi bị những va đập trực tiếp như vậy, các mạch máu tổn thương và gây tụ huyết bìu tinh hoàn. Do bìu tinh hoàn là một cái túi có tính đàn hồi cao nên huyết càng tụ nhanh hơn, đôi khi làm bìu tinh hoàn to như quả dưa lê.
Nếu chỉ đơn thuần là lớp mao mạch bao quanh tinh hoàn bị tổn thương thì không cần phải phẫu thuật. Nếu như kiểm tra bằng siêu âm thấy màng bao tinh hoàn bị rách thì phải mổ để may lại. Nếu có những tổn thương nghiêm trọng hơn thì phải phẫu thuật cắt bỏ tinh hoàn. Cho nên, trong sinh hoạt hàng ngày, các bạn nam phải chú ý bảo vệ, giữ gìn cơ thể mình.
Phần 28
Xuất huyết thận sẽ nguy hiểm đến tính mạng
Những tổn thương về thận cũng dễ xảy ra ở tuổi thanh thiếu niên. Nguyên nhân chủ yếu gây tổn thương là những tác động va đập mạnh vào vùng thắt lưng như cây đập, xe tông, ngã từ độ cao xuống. Nếu như thận có triệu chứng bọng nước bẩm sinh thì càng có nguy cơ bị tổn thương. Đôi khi việc ngã vào cạnh nhọn của chiếc bàn cũng gây nên tổn thương cho thận. Do thận là cơ quan có nhiều mạch máu nên khi thận bị thương, ngoài cảm giác đau đớn, bệnh nhân còn bị tụ máu thận dẫn đến choáng ngất hoặc tử vong.
Nếu thận chỉ bị tổn thương nhẹ và huyết áp ổn định thì người bệnh có thể nằm nghỉ ngơi theo dõi. Nếu như huyết áp không ổn định và kết hợp với nhiều tổn thương nội tạng khác nữa thì phải phẫu thuật để kiểm tra. Những tổn thương bên ngoài thận, không nặng lắm, có thể may lại khi làm phẫu thuật, nhưng nếu vết thương nghiêm trọng, đứt mạch máu vùng thận, chảy máu nhiều, có nguy cơ đe doạ đến tính mạng thì cần phải cắt bỏ. Nếu như tình trạng của quả thận còn lại tốt, phẫu thuật sẽ không gây ảnh hưởng gì đối với chức năng của thận nhưng bản thân phải hết sức cẩn thận tránh không để cho quả thận còn lại bị tổn thương. Nếu như quả thận còn lại không tốt lắm thì sau khi phẫu thuật cần phải thường xuyên kiểm tra y tế.
Niệu đạo tổn thương, phần lớn phải phẫu thuật
Tổn thương niệu đạo cũng là hiện tượng phổ biến ở tuổi dậy thì. Xương chậu vỡ hoặc hội âm bị va đập mạnh (nguyên nhân do ngã từ trên cao xuống hoặc hội âm va vào thanh ngang) sẽ dẫn đến hẹp hoặc tắc niệu đạo, phải mất nhiều công đoạn phẫu thuật mới có thể sửa lại như nguyên trạng. Nếu như cơ vòng bị tổn thương thì sau khi phẫu thuật còn phải giải quyết một vấn đề nữa là đái lậu.
Ở tuổi dậy thì, do tâm sinh lí phát triển chưa đồng bộ, các em thường có hành động quá khích. Với một thể lực sung mãn, các em muốn thể hiện nó ra bên ngoài nhưng lại không thấy được một nguy cơ tiềm tàng để phải ân hận sau này. Nhà trường, gia đình ngoài việc giáo dục con em của mình, phải đề phòng những tai nạn có thể xẩy ra, bản thân các em cũng phải ý thức được tác hại của những tai nạn đó, đừng vì một phút giây bồng bột để rồi ân hận cả đời.
22. "Cái ấy" biến đâu mất rồi?
Cậu bé Minh năm nay lên mười nhưng do hay được thả sức ăn vặt nên cậu đã "phì" thành 45 kg, nặng hơn 10 kg so với những đứa trẻ bình thường khác. Dần dần, khi lớn hơn một chút, cậu mới phát hiện ra rằng, "cái ấy" của mình ngắn hơn của em trai. Khi đi tiểu chung với các bạn ở trường, cậu càng thấy "cái của mình" khác hẳn với các bạn. Vì vậy, cậu thường "nín" không đi tiểu khi còn ở trường, về nhà mới ôm quần chạy vội vào toa let. Một hôm, mẹ cậu phát hiện ra việc này, bèn vội vàng đưa cậu tới khoa tiết niệu kiểm tra. Khi cậu ngượng ngùng cởi quần ra thì phía dưới chỉ thấy có một nhúm da, không thấy dương vật đâu, thảo nào mà mẹ cậu lo đến vậy. Khi bác sĩ đẩy ép phần da ở xương cung chậu ra sau, thì dương vật hiện ra như có phép lạ; thế nhưng hễ bỏ tay ra là nó lại chui tọt vào bên trong. Vì sao vậy?
Béo phì không phải là niềm hạnh phúc
Có người nói đùa rằng, vào giờ tan học nếu đứng ở cổng trường mà gọi lớn "Mập ơi" thì có lẽ phải đến một phần ba số học sinh ngoái đầu lại. Đây tuy chỉ là lời phóng đại, nhưng theo thống kê, số học sinh tiểu học bị "béo phì" ước chiếm khoảng 20-30% và còn đang có xu hướng gia tăng. Gia đình khá giả, thức ăn thì nhiều và hấp dẫn, thêm vào đó là quan niệm của các bậc cha mẹ cho rằng trẻ con phải mập mạp thì mới khoẻ cho nên đã để cho trẻ nhóp nhép cả ngày. Đó là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến tình trạng trẻ em béo phì. Ở phòng khám của khoa tiết niệu, cứ đến dịp hè là có không biết bao nhiêu bậc phụ huynh lo lắng dẫn các cậu ấm "bụ bẫm quá mức" của mình đến khám xem dương vật của cậu ta có phát triển bình thường không. Thông thường, động cơ thúc giục họ đưa con mình đến khám chỉ là vì cảm thấy chim của con trai mình không lớn như con trai của anh chị em trong nhà hoặc con trai bè bạn.
Trong một gia đình, nếu các em nhỏ so sánh lẫn nhau, đặc biệt là khi của người anh nhỏ hơn của người em thì tâm lý người anh khó mà giữ được thoải mái. Những ảnh hưởng về mặt tâm lý còn lớn hơn những ảnh hưởng về mặt sinh lý. Và rất nhiều bậc phụ huynh băn khoăn, lo lắng không biết những cậu ấm "bụ bẫm quá mức" nhà mình lớn lên có thể sinh hoạt tình dục bình thường được hay không?
Bệnh béo phì gây ra nhiều phiền toái
Các cậu bé "béo phì" được đưa đến phòng khám thường đã phệ bụng ngay từ khi tuổi còn rất trẻ. Lớp da, mỡ dày dưới bụng và ở háng đã che kín mất dương vật, nhìn bên ngoài chỉ thấy một túi nang da nhăn nheo, tình trạng này càng rõ hơn khi thời tiết lạnh. Do quy đầu khó chui ra khi đi tiểu nên các cậu bé "bụ bẫm quá mức" này thường cố ý ưỡn bụng ra, với một tư thế đứng rất "đặc biệt". Có những cậu bé lười không thèm kéo dương vật ra, kết quả là thường làm ướt chân, thậm chí làm ướt luôn cả quần. Những cậu bé này, vì thường hay bị bạn bè trêu chọc nên không dám đi tiểu ở trường, đành ráng nhịn về đến nhà. Điều đó không những dễ tạo thành bệnh viêm bàng quang mà còn gây nên những tác hại lâu dài cho thận.
Dương vật bị lớp mỡ bụng che kín
Dương vật nằm trong khung chậu nhỏ, được gắn vào khung chậu nhỏ trực tiếp bởi các tổ chức mô liên kết, cơ, các nếp da. Dương vật của phần lớn nam giới sẽ lộ hẳn ra ngoài sau khi sinh ra, nếu chiều cao và cân nặng phát triển đồng đều thì dương vật sẽ lớn lên theo tuổi tác, nhưng sẽ không bị vùi lấp trong da. Thực tế thì trong số các cậu bé "bụ bẫm quá mức" được đưa đến bệnh viện kiểm tra vì lo dương vật quá nhỏ, trên 95% đều có dương vật phát triển ình thường, chỉ bị lớp mỡ bụng dày che kín mất mà thôi. Cách giải quyết căn bản là phải hạn chế ăn uống và tăng cân, tăng cường vận động, tránh các đồ ăn quá nóng, nhiều mỡ và có hàm lượng bột cao.
Nhiều cậu bé "bụ bẫm quá mức" nhưng nhờ tuân theo các chế độ ăn uống hợp lý, đồng thời nhờ sự phát triển nhanh chóng của cơ thể ở tuổi thanh xuân, chiều cao cơ thể tăng nhanh mà dương vật có thể lộ hẳn ra ngoài như bình thường. Sau khi trưởng thành, chỉ cần dương vật phát triển bình thường, dù chỉ lộ ra một phần, khi cương lên thì cũng đủ dài để thực hiện việc giao hợp. Dương vật bị lớp mỡ bụng che phủ hoàn toàn, không thể lộ ra khi đi tiểu hoặc sinh hoạt tình dục thì có thể nhờ đến phẫu thuật chỉnh hình để cắt bỏ các lớp mỡ che xung quanh dương vật.
Nhiều báo cáo nghiên cứu cho thấy, những người béo phì khi nhỏ, khi lớn lên sẽ dễ dàng mắc các chứng bệnh về tim mạch, huyết áp nhiều hơn hẳn người bình thường.
Phần 29
22. "Cái ấy" biến đâu mất rồi? (tiếp)
Hiệu quả trị liệu của hoóc môn
Sự phát triển của dương vật, dù ở giai đoạn còn là thai nhi trong bụng mẹ hay đã là một cá thể độc lập sau khi sinh ra, đều chịu ảnh hưởng rất nhiều bởi các hoóc môn sinh dục. Hai cơ quan chủ yếu chi phối việc tiết ra các hoóc môn sinh dục nam là tinh hoàn và thùy não. Khi một trong hai cơ quan có vấn đề khiến cho tinh hoàn không tiết ra đủ hoóc môn sinh dục thì trẻ có thể bị nhỏ tinh hoàn. Sự không bình thường ở nhiễm sắc thể cũng là một trong những nguyên nhân làm cho dương vật phát triển không bình thường. Nhưng dù chứng nhỏ dương vật là do nguyên nhân nào gây nên, trước khi giai đoạn dậy thì kết thúc đều có thể bổ sung hoóc môn sinh dục nam để giúp cho dương vật và chiều cao phát triển bình thường. Về mặt lâm sàng, rất nhiều người sắp kết hôn mới phát hiện dương vật của mình "có vấn đề" và vội vàng đi chữa trị, nhưng tiếc là họ đã qua mất giai đoạn chữa bệnh tốt nhất - đó là tuổi dậy thì. Những người có tuyến sinh dục hoạt động kém nếu khi đến tuổi trưởng thành mới bổ sung hoóc môn thì việc này tuy không có tác dụng gì đến sự phát triển của dương vật nhưng vẫn có lợi cho sự tăng trưởng của cơ thể. Một vấn đề nữa cần chú ý là một số bậc cha mẹ chưa hỏi ý kiến bác sĩ đã vội tiêm hoóc môn cho con em mình, kết quả là tuy đang ở tuổi thiếu niên, trẻ có dương vật của một người ở tuổi trưởng thành và chiều cao cơ thể không phát triển do lớp xương sụn không phát triển nữa.
Ngắn dài đều có giá trị như nhau
Dương vật ngắn hay dài liên quan đến yếu tố di truyền và chủng tộc. Dương vật lớn không hẳn là tốt, chủ yếu hoạt động bình thường là được. Những người có dương vật ngắn nhưng luôn được đón nhận thì nhiều lắm. Nếu như bản thân có điều gì thắc mắc thì cần phải hỏi các chuyên gia, không được hành động theo ý kiến chủ quan của mình như tiêm uống thuốc hoặc né tránh vấn đề, như vậy chỉ làm phí thời gian và tâm lực của chính mình. Đối với những các em bụ bẫm quá mức thì cần phải biết hạn chế trong ăn uống, không để tăng cân quá mức, có như vậy thì mới có một cơ thể khoẻ mạnh được.
23. Tật đái dầm có từ khi nào?
Tuy Minh đã học đến trung học cơ sở nhưng đêm nào cũng vậy, mẹ toàn phải gọi Minh dậy đi tiểu, chỉ cần gọi hơi chậm một chút là chắc chắn sẽ ướt đẫm quần. Vào mùa hè còn chịu nổi nhưng vào những đêm đông rét buốt, cái cảm giác bị kéo ra khỏi giấc ngủ với cái lạnh đến run người vì chăn đã ướt sũng nước thật không thể nào chịu nổi. Em của Minh tuy chỉ học mẫu giáo nhưng đêm ngủ không cần phải mặc tã giấy. Thế mà Minh ngày nào cũng thế, trước khi đi ngủ luôn phải nơm nớp lo sợ không biết đêm nay mình có đái dầm không?. Mẹ rất cưng chiều Minh, không kêu ca, phàn nàn gì nhưng mỗi lần thấy mẹ thay tấm trải giường, thay quần áo với cặp mắt lo lắng là Minh lại cảm thấy day dứt trong lòng, không biết đến bao giờ, cái tật đái dầm của mình mới chấm dứt?
Đái dầm là nỗi đau khổ của không biết bao nhiêu cô cậu học sinh tiểu học, trung học cơ sở, thậm chí cả trung học. Không phải chỉ bản thân họ mà cả cha mẹ và người thân của họ cũng cảm thấy lo lắng, không vui. Mấu chốt của vấn đề không phải ở bản thân bệnh đái dầm mà là ở chỗ có quá nhiều sai lầm trong nhận thức và trong phương pháp giải quyết vấn đề này, do người ta không hiểu được nguyên nhân gây ra bệnh đái dầm. Bây giờ chúng ta hãy thử tìm hiểu xem, người ta có những cách suy nghĩ sai lầm nào về bệnh đái dầm.
Những cách hiểu sai lầm về bệnh đái dầm
Tại phòng khám của khoa tiết niệu, nhiều bậc phụ huynh vẫn cho rằng trẻ con bị nhiễm lạnh hoặc bàng quang có vấn đề, thậm chí giải thích theo kiểu "âm thịnh dương suy" nên mới bị đái dầm, rồi dùng các phương pháp "nhiệt bổ liệu pháp" trong dân gian như nấu long nhãn khô với gạo nếp, hoặc với trứng... Đây là những phương pháp xử lý thông thường nhất trong dân gian đối với bệnh "đái dầm". Thế nhưng thường ăn hết cả gói long nhãn khô mà trẻ vẫn chưa hết bệnh. Cũng có những bậc phụ huynh cho rằng trẻ đái dầm là do lười biếng, ngủ quá say, hoặc sợ tối không dám đi tiểu, nên họ thường hay trách mắng trẻ. Thậm chí còn có người cho rằng do bị "yếu thận" nên mới đái dầm, nếu không chữa trị sớm thì lớn lên sẽ không có khả năng sinh hoạt tình dục... Tuy đây chỉ là những cách lý giải dân gian, không hề có chút căn cứ khoa học nào nhưng vẫn có rất nhiều người tin theo.
Một vấn đề thường gặp nữa: Nhiều người gọi bệnh "đái dầm" và "đái lậu" (hay đái són) chỉ bằng một tên. Thực ra thì chúng mang những ý nghĩa khác nhau về mặt lâm sàng. Đái lậu hay đái són chỉ là tình trạng không thể ngăn được sự bài tiết nước tiểu trong lúc ý thức của mình còn tỉnh táo. "Đái dầm" thì lại là tình trạng không thể khống chế được sự bài tiết nước tiểu nhờ vào tiềm thức trong trạng thái ngủ. Bệnh đái lậu (hay đái són) do viêm nhiễm đường tiểu hoặc chứng động kinh khi ngủ gây nên, không thể gộp chung lại với bệnh đái dầm được.
Khi nào mới hết đái dầm?
Nhiều người quan niệm rằng, sau khi trẻ lên ba sẽ hết đái dầm. Thực tế thì một số điều tra cho thấy, 1/3 trẻ vẫn đái dầm sau khi lên ba, 15% trẻ lên sáu vẫn còn đái dầm. Nhiều báo cáo khác cũng có cùng một kết quả như vậy. Đái dầm có liên quan đến di truyền, giới tính, thời tiết, khí hậu, theo mùa và áp lực tâm lý của trẻ... Trong cha mẹ, anh chị em có người mắc bệnh đái dầm thì khả năng mắc bệnh đái dầm của trẻ cao hơn so với người bình thường khác 6-10 lần, nam dễ bị bệnh đái dầm hơn nữ, mùa đông dễ bị đái dầm hơn mùa hè. Những người này tuy có thể ngưng một vài tháng thậm chí một vài năm không đái dầm nữa; nhưng bệnh sẽ tái phát khi căng thẳng, bị sức ép tâm lý lớn hoặc vì một nguyên do nào đó.