rko_4180
New Member
Ðề: Mùa mưa_Nevil Shute
Nữ hoàng lại nói :
Vì vậy, chúng tôi quyết định tưởng thưởng công lao của Phi đội trưởng bằng cách tuyên dương công trạng của bạn đối với nước Úc hơn là các bạn khác vì nó chứng tỏ cho chúng tôi thấy rằng sự thông minh và nhạy cảm rất xứng đáng được tưởng thưởng như thế. Chúng tôi tin tưởng rằng phẩm chất của bạn đã biểu lộ, sẽ là giá trị của những vấn đề quốc gia, khác với chuyện phi cơ và phi hành. Vì vậy, chúng tôi sẽ lưu ý bí thư của chúng tôi thảo một Nghị định Hoàng gia do chúng tôi ký và cấp cho bạn quyền bầu cử thứ bảy đối với chính phủ Liên bang Úc để sử dụng trong các cuộc bầu cử của chính quyền ở bất kỳ tiểu bang nào mà bạn cư ngụ. Làm như thế để tỏ lòng biết ơn bạn từ nơi đáy lòng của chúng tôi.
Nữ hoàng đưa bàn tay ra, lòng bàn tay úp xuống, David đoán ra ngài định làm gì, cúi xuống thật thấp và hôn bàn tay một cách vụng về.
Họ hạ cánh ở Ratmalana thuộc Tích Lan vào lúc chín giờ, giờ địa phương. Toàn quyền và một nhóm chính trị gia cùng Tiểu đội Danh dự đã có mặt trên sân bay để chào đón Nữ hoàng. Ngài bước xuống máy bay trông tươi mát như đóa hoa cúc, mỉm cười bình tĩnh, người đàn bà mệt mỏi, lo lắng đã biến mất. David ngạc nhiên thấy Nữ hoàng có thể làm được như thế, trong lúc sự căng thẳng mà Hoàng gia đang bị áp đặt, nhưng chàng cũng phải suy nghĩ về những điều khác nữa. Trong lúc Nữ hoàng đang trò chuyện với các nhà chính trị Sri LanKa và trong lúc nhiên liệu đang tiếp tế, David ra lệnh đem tất cả hành lý ra khỏi máy bay, kể cả công tây nơ đựng thực phẩm cũng như các thiết bị. Khi tất cả những thứ này đang nằm trên đường băng dưới bóng im của cánh máy bay, chàng đã cùng với Frank Cox và Dick Ryder đi kiểm tra hết chiếc máy bay. Sau nửa tiếng đồng hồ làm việc, họ mới yên lòng. Rồi, mỗi hành lý khi được mang lên máy bay, họ đã mở ra lục soát nhờ sự giúp sức của chủ nhân như là đã kiểm tra, trước khi bỏ vào khoang hành lý. Cuối cùng, họ sẵn sàng cho máy bay cất cánh, họ đã làm như thế để ngầm hiểu rằng máy bay không còn những vật làm mọi người thấp thỏm nữa.
Họ cất cánh vào lúc mười giờ rưỡi, giờ địa phương, phải ở lại trên đất lâu hơn thường lệ vì phải làm công việc này. Trong năm giờ đồng hồ họ bay trong ánh mặt trời gay gắt, chói chang dưới bầu trời xanh trong, chẳng có gì trước mặt trừ sự xuất hiện đột ngột của biển xanh phía dưới. Tất cả đoàn người đã mệt mỏi vì sự căng thẳng trước khi bay và giờ là sự bình tâm của những xúc động ở giai đoạn đầu. Nữ hoàng và phu quân đang ở trong khoang, có lẽ đang nghỉ ngơi. Những người khác đang ngủ gà ngủ gật trong ghế ngồi mở ra, trông cho cuộc hành trình kết thúc. Ngay cả trong buồng lái, sự bình tâm cũng đã trở lại. Chính Cơ trưởng cũng buồn ngủ, ngay khi độ cao phi hành đã đạt chàng cũng muốn ngủ một giờ trên giường bay.
Họ bay qua bờ biển miền tây Úc vào lúc ba giờ rưỡi, giờ Colombo, nhưng trời đã tối ở Úc, ngay khi bắt đầu qua sa mạc, mặt trời lặn sau lưng họ và ngàn sao xuất hiện. Họ tiếp tục bay trong ánh sáng trăng vừa mọc và giờ này David uống hai viên Benzedrine, và cho cả phi hành đoàn cùng uống. Bữa ăn dọn ra cho qua giờ và sau khi mặt trời lặn ba giờ, họ bắt đầu hạ độ cao và chấm dứt bằng vòng bay quanh phi trường Fairbairn của Canberra. Vào lúc nửa đêm, giờ địa phương, họ thấy được ánh đèn thành phố trước mặt khi tiến gần đến độ cao bảy ngàn bộ, cẩn thận đối những dãy đồi chung quanh, họ cho máy bay lượn sát xuống phi trường điện sáng và xuống dần hai ngàn bộ một phút. Mười hai giờ mười bốn phút David từ từ cho máy bay hạ xuống đúng phi đạo.
Có vài chiếc xe hơi đang đợi chờ họ trên sân bay, chỉ vài chiếc thôi, vì tin Nữ hoàng đến không được phổ biến. Toàn quyền có mặt ở đấy để đón ngài và Thủ tướng Hogan nữa, nhưng tất cả đều trong vòng thân mật, và sau một vài phút nói chuyện với họ, Nữ hoàng cùng phu quân lên xe về Tharwa. Những người còn lại trong đoàn tùy tùng cũng trở về Hoàng cung với hành lý trên một chiếc xe buýt nhỏ, trong lúc David và Ryder đi taxi đến nhà chứa máy bay của Phi đội Nữ hoàng thì thấy chiếc máy bay đã được kéo vào trong an toàn.
Các thành viên trong phái đoàn Hoàng gia đã được đặt chỗ trước ở Khách sạn Canberra. Khi David lái chiếc xe đến đây thì đã thấy phi hành đoàn của chàng có chỗ ăn ở vào lúc một giờ rưỡi sáng. Ở Canberra trời nóng nực và hàn thử biểu lên tới chín mươi độ, ban đêm thì ấm và có mùi thơm dịu dàng của cây bạch đàn và cây keo tây. Chàng lễ mễ khiêng cái vali bước lên tầng cấp để vào phòng khách của khách sạn thì đã thấy Rosemary ngồi đợi chàng giữa những bàn ghế trống trải. Một cây Giáng sinh lớn có trang trí những chùm tuyết giả đứng giữa phòng bên cạnh Rosemary.
Nàng nói :
Chúng ta lại trở về những căn phòng như trước đây, anh Nigger ạ ! Em đã nhận phòng rồi và chế được hai chai nước chanh nhờ có tủ đá. Em nghĩ là anh cũng muốn uống chút gì, phải không ?
Chàng nói :
Em đừng nên thức khuya như thế !
Giờ này mà nói đi ngủ, chắc em không ngủ được đâu ! Có lẽ nên ra ngồi ngoài vườn cho thoáng một chút, cho đến khi buồn ngủ.
Chàng gật đầu :
Thôi để anh đem cái vali vào đã ! và rửa cái mặt. Năm phút nữa, anh sẽ ra với em.
Khi chàng trở ra thì thấy nàng ngồi trong góc vườn, có tiếng nước phun ri rỉ từ một vòi nước ai đã để chảy suốt đêm. Chàng ngồi xuống bên cạnh, nhận ly nước từ tay nàng nói :
Giờ chúng ta lại ở bên nhau, em nhỉ ?
Cô gái dịu dàng nói :
Cũng khó mà tin được ! Vì cả hai chúng ta sống cách trở và chuyện xảy đến quá dồn dập. Chỉ mới ba tuần thôi mà chúng ta đã trở lại nơi đây. Và mọi vật chẳng có gì thay đổi, trong lúc này ở nước Anh lại có quá nhiều sự đổi thay, anh David nhỉ ?
Chàng trả lời :
Nơi đây thật êm ả, đã xa lìa mọi kích động và cảm xúc, không còn lo nghĩ phải làm sao để có đủ tiền bạc, nơi đây con người có thể ngồi suy tư. – Quay về phía Rosemary, chàng nói – Đến nước Anh để có những kinh nghiệm tuyệt vời và hòa mình vào những công việc lớn, nhưng khi đã làm xong, đây là nơi tốt nhất để thư giãn.
Cô gái chậm rãi nói :
Em tin rằng đấy cũng là ý kiến của Nữ hoàng. Em cũng không chắc tại sao Nữ hoàng lại thích ở đây.
Quay qua David nàng hỏi :
Hôm nay là thứ mấy anh nhỉ ?
Chàng suy nghĩ một chốc rồi nói :
Ngày Giáng sinh là thứ hai. Hôm nay là sáng thứ Tư.
Thế thì chiều nay ngài Tom Forrest sẽ đọc diễn văn trên đài. Chúng ta có thể nghe được không ?
Được chứ. Buổi nói chuyện sẽ được truyền thanh lại trên làn sóng ngắn. Đài phát thanh Úc Đại Lợi sẽ có trong chương trình. Ông ta nói lúc mấy giờ.
Vào lúc chín giờ, sau bản tin.
Như thế sẽ là bảy giờ sáng mai ở đây. – Chàng trả lời.
Thế hả anh ? Chúng em có thể nghe ở đây được không ?
Để anh xem đã. Nếu có thể anh sẽ mượn cho một cái radio xách tay. Chuyện có quan trọng lắm không ?
Nàng gật đầu :
Hình như ông ta bị Ba em luôn ám ảnh trong đầu. Em không biết là ông ta sẽ không nói những điều gì vì hiện tại ông ta bị bỏ lại một mình và đang nắm quyền.
Có lẽ cũng chẳng có gì đáng ngại.
Nàng từ tốn nói :
Anh nói đúng. Đã đến lúc phải nói thật cho dân chúng biết.
Hai người lại ngồi trong bóng tối tĩnh lặng, không nói lời nào, chỉ lắng nghe tiếng nước chảy rì rào. Sau đấy nàng nói với chàng :
Thôi, chúng ta đi ngủ, anh David nhé ! Ắt hẳn anh cũng đã mệt mỏi lắm rồi ! – Nàng đứng dậy nói – Đi nào ! Không lý anh lại ngủ ở đây sao ?
Chàng cũng đứng lên theo nàng :
Anh lớn rồi, đâu cần ai ru cho mình ngủ nữa !
Nàng nhìn đồng hồ hỏi :
Mấy giờ rồi, anh nhỉ ? Em còn xài giờ Luân đôn.
Nữ hoàng lại nói :
Vì vậy, chúng tôi quyết định tưởng thưởng công lao của Phi đội trưởng bằng cách tuyên dương công trạng của bạn đối với nước Úc hơn là các bạn khác vì nó chứng tỏ cho chúng tôi thấy rằng sự thông minh và nhạy cảm rất xứng đáng được tưởng thưởng như thế. Chúng tôi tin tưởng rằng phẩm chất của bạn đã biểu lộ, sẽ là giá trị của những vấn đề quốc gia, khác với chuyện phi cơ và phi hành. Vì vậy, chúng tôi sẽ lưu ý bí thư của chúng tôi thảo một Nghị định Hoàng gia do chúng tôi ký và cấp cho bạn quyền bầu cử thứ bảy đối với chính phủ Liên bang Úc để sử dụng trong các cuộc bầu cử của chính quyền ở bất kỳ tiểu bang nào mà bạn cư ngụ. Làm như thế để tỏ lòng biết ơn bạn từ nơi đáy lòng của chúng tôi.
Nữ hoàng đưa bàn tay ra, lòng bàn tay úp xuống, David đoán ra ngài định làm gì, cúi xuống thật thấp và hôn bàn tay một cách vụng về.
Họ hạ cánh ở Ratmalana thuộc Tích Lan vào lúc chín giờ, giờ địa phương. Toàn quyền và một nhóm chính trị gia cùng Tiểu đội Danh dự đã có mặt trên sân bay để chào đón Nữ hoàng. Ngài bước xuống máy bay trông tươi mát như đóa hoa cúc, mỉm cười bình tĩnh, người đàn bà mệt mỏi, lo lắng đã biến mất. David ngạc nhiên thấy Nữ hoàng có thể làm được như thế, trong lúc sự căng thẳng mà Hoàng gia đang bị áp đặt, nhưng chàng cũng phải suy nghĩ về những điều khác nữa. Trong lúc Nữ hoàng đang trò chuyện với các nhà chính trị Sri LanKa và trong lúc nhiên liệu đang tiếp tế, David ra lệnh đem tất cả hành lý ra khỏi máy bay, kể cả công tây nơ đựng thực phẩm cũng như các thiết bị. Khi tất cả những thứ này đang nằm trên đường băng dưới bóng im của cánh máy bay, chàng đã cùng với Frank Cox và Dick Ryder đi kiểm tra hết chiếc máy bay. Sau nửa tiếng đồng hồ làm việc, họ mới yên lòng. Rồi, mỗi hành lý khi được mang lên máy bay, họ đã mở ra lục soát nhờ sự giúp sức của chủ nhân như là đã kiểm tra, trước khi bỏ vào khoang hành lý. Cuối cùng, họ sẵn sàng cho máy bay cất cánh, họ đã làm như thế để ngầm hiểu rằng máy bay không còn những vật làm mọi người thấp thỏm nữa.
Họ cất cánh vào lúc mười giờ rưỡi, giờ địa phương, phải ở lại trên đất lâu hơn thường lệ vì phải làm công việc này. Trong năm giờ đồng hồ họ bay trong ánh mặt trời gay gắt, chói chang dưới bầu trời xanh trong, chẳng có gì trước mặt trừ sự xuất hiện đột ngột của biển xanh phía dưới. Tất cả đoàn người đã mệt mỏi vì sự căng thẳng trước khi bay và giờ là sự bình tâm của những xúc động ở giai đoạn đầu. Nữ hoàng và phu quân đang ở trong khoang, có lẽ đang nghỉ ngơi. Những người khác đang ngủ gà ngủ gật trong ghế ngồi mở ra, trông cho cuộc hành trình kết thúc. Ngay cả trong buồng lái, sự bình tâm cũng đã trở lại. Chính Cơ trưởng cũng buồn ngủ, ngay khi độ cao phi hành đã đạt chàng cũng muốn ngủ một giờ trên giường bay.
Họ bay qua bờ biển miền tây Úc vào lúc ba giờ rưỡi, giờ Colombo, nhưng trời đã tối ở Úc, ngay khi bắt đầu qua sa mạc, mặt trời lặn sau lưng họ và ngàn sao xuất hiện. Họ tiếp tục bay trong ánh sáng trăng vừa mọc và giờ này David uống hai viên Benzedrine, và cho cả phi hành đoàn cùng uống. Bữa ăn dọn ra cho qua giờ và sau khi mặt trời lặn ba giờ, họ bắt đầu hạ độ cao và chấm dứt bằng vòng bay quanh phi trường Fairbairn của Canberra. Vào lúc nửa đêm, giờ địa phương, họ thấy được ánh đèn thành phố trước mặt khi tiến gần đến độ cao bảy ngàn bộ, cẩn thận đối những dãy đồi chung quanh, họ cho máy bay lượn sát xuống phi trường điện sáng và xuống dần hai ngàn bộ một phút. Mười hai giờ mười bốn phút David từ từ cho máy bay hạ xuống đúng phi đạo.
Có vài chiếc xe hơi đang đợi chờ họ trên sân bay, chỉ vài chiếc thôi, vì tin Nữ hoàng đến không được phổ biến. Toàn quyền có mặt ở đấy để đón ngài và Thủ tướng Hogan nữa, nhưng tất cả đều trong vòng thân mật, và sau một vài phút nói chuyện với họ, Nữ hoàng cùng phu quân lên xe về Tharwa. Những người còn lại trong đoàn tùy tùng cũng trở về Hoàng cung với hành lý trên một chiếc xe buýt nhỏ, trong lúc David và Ryder đi taxi đến nhà chứa máy bay của Phi đội Nữ hoàng thì thấy chiếc máy bay đã được kéo vào trong an toàn.
Các thành viên trong phái đoàn Hoàng gia đã được đặt chỗ trước ở Khách sạn Canberra. Khi David lái chiếc xe đến đây thì đã thấy phi hành đoàn của chàng có chỗ ăn ở vào lúc một giờ rưỡi sáng. Ở Canberra trời nóng nực và hàn thử biểu lên tới chín mươi độ, ban đêm thì ấm và có mùi thơm dịu dàng của cây bạch đàn và cây keo tây. Chàng lễ mễ khiêng cái vali bước lên tầng cấp để vào phòng khách của khách sạn thì đã thấy Rosemary ngồi đợi chàng giữa những bàn ghế trống trải. Một cây Giáng sinh lớn có trang trí những chùm tuyết giả đứng giữa phòng bên cạnh Rosemary.
Nàng nói :
Chúng ta lại trở về những căn phòng như trước đây, anh Nigger ạ ! Em đã nhận phòng rồi và chế được hai chai nước chanh nhờ có tủ đá. Em nghĩ là anh cũng muốn uống chút gì, phải không ?
Chàng nói :
Em đừng nên thức khuya như thế !
Giờ này mà nói đi ngủ, chắc em không ngủ được đâu ! Có lẽ nên ra ngồi ngoài vườn cho thoáng một chút, cho đến khi buồn ngủ.
Chàng gật đầu :
Thôi để anh đem cái vali vào đã ! và rửa cái mặt. Năm phút nữa, anh sẽ ra với em.
Khi chàng trở ra thì thấy nàng ngồi trong góc vườn, có tiếng nước phun ri rỉ từ một vòi nước ai đã để chảy suốt đêm. Chàng ngồi xuống bên cạnh, nhận ly nước từ tay nàng nói :
Giờ chúng ta lại ở bên nhau, em nhỉ ?
Cô gái dịu dàng nói :
Cũng khó mà tin được ! Vì cả hai chúng ta sống cách trở và chuyện xảy đến quá dồn dập. Chỉ mới ba tuần thôi mà chúng ta đã trở lại nơi đây. Và mọi vật chẳng có gì thay đổi, trong lúc này ở nước Anh lại có quá nhiều sự đổi thay, anh David nhỉ ?
Chàng trả lời :
Nơi đây thật êm ả, đã xa lìa mọi kích động và cảm xúc, không còn lo nghĩ phải làm sao để có đủ tiền bạc, nơi đây con người có thể ngồi suy tư. – Quay về phía Rosemary, chàng nói – Đến nước Anh để có những kinh nghiệm tuyệt vời và hòa mình vào những công việc lớn, nhưng khi đã làm xong, đây là nơi tốt nhất để thư giãn.
Cô gái chậm rãi nói :
Em tin rằng đấy cũng là ý kiến của Nữ hoàng. Em cũng không chắc tại sao Nữ hoàng lại thích ở đây.
Quay qua David nàng hỏi :
Hôm nay là thứ mấy anh nhỉ ?
Chàng suy nghĩ một chốc rồi nói :
Ngày Giáng sinh là thứ hai. Hôm nay là sáng thứ Tư.
Thế thì chiều nay ngài Tom Forrest sẽ đọc diễn văn trên đài. Chúng ta có thể nghe được không ?
Được chứ. Buổi nói chuyện sẽ được truyền thanh lại trên làn sóng ngắn. Đài phát thanh Úc Đại Lợi sẽ có trong chương trình. Ông ta nói lúc mấy giờ.
Vào lúc chín giờ, sau bản tin.
Như thế sẽ là bảy giờ sáng mai ở đây. – Chàng trả lời.
Thế hả anh ? Chúng em có thể nghe ở đây được không ?
Để anh xem đã. Nếu có thể anh sẽ mượn cho một cái radio xách tay. Chuyện có quan trọng lắm không ?
Nàng gật đầu :
Hình như ông ta bị Ba em luôn ám ảnh trong đầu. Em không biết là ông ta sẽ không nói những điều gì vì hiện tại ông ta bị bỏ lại một mình và đang nắm quyền.
Có lẽ cũng chẳng có gì đáng ngại.
Nàng từ tốn nói :
Anh nói đúng. Đã đến lúc phải nói thật cho dân chúng biết.
Hai người lại ngồi trong bóng tối tĩnh lặng, không nói lời nào, chỉ lắng nghe tiếng nước chảy rì rào. Sau đấy nàng nói với chàng :
Thôi, chúng ta đi ngủ, anh David nhé ! Ắt hẳn anh cũng đã mệt mỏi lắm rồi ! – Nàng đứng dậy nói – Đi nào ! Không lý anh lại ngủ ở đây sao ?
Chàng cũng đứng lên theo nàng :
Anh lớn rồi, đâu cần ai ru cho mình ngủ nữa !
Nàng nhìn đồng hồ hỏi :
Mấy giờ rồi, anh nhỉ ? Em còn xài giờ Luân đôn.