Ngày xa

sakichi

New Member
Chà thấy Harry Potter và thanh gươm Gryffindor bị phản đối dữ wé
wuyết định post 1 fic mới cực kỳ hập dẫn

NGÀY XA
Author : walaw
Fandom : Harry Potter
Disclaimer : Nhân vật thuộc quyền sở hữu của J.K Rowing
Genres : romance, shounen-ai, oneshot
Rating : T
Characters : Harry, Cedric
862380tl2.jpg

Summary :

"Avada kedavra"

Khi câu thần chú vang lên, Harry đã từng ước ao phải chi người lãnh trọn luồng sáng xanh ấy là mình. Nó chỉ cảm thấy một cái gì đó mênh mông lắm bay trong không khí và lướt xuống. Im lặng, chờ đợi, và ...tử thần lại bỏ qua nó, bỏ lại nó tồi tệ hơn cái chết, mang theo người nó yêu thương xuống mồ. Cedric nằm đó, đôi mắt xám không còn sáng lấp lánh, đôi môi không còn cười, khuôn mặt không còn bừng sáng. Tử thần đã đem anh đi rồi.

Và mang cả trái tim Harry.




1
Đêm lễ hội ma

-Nói anh nghe em làm sao bỏ tên mình vô cái cốc vậy?

Harry gần như phát điên, tại sao không ai tin nó? Mọi người nghĩ cái gì trong đầu vậy? Nó không muốn nghe câu hỏi ấy thêm một lần nào nữa, nhất là không phải từ miệng Cedric! Nó gắt gỏng quay đi, tránh nhìn vào mắt anh, không hiểu sao nó thấy sợ đôi mắt ấy, rất sợ :

-Tôi nói tôi không có làm! Hay anh mong tôi sẽ thú nhận là tôi gian dối để anh có thể kể với cả trường và công nhận anh là một quán quân duy nhất?

-Ơ không! Thôi tạm biệt em!_Cedric bước nhanh qua Harry .

Bất ngờ anh quay lại, nhìn thằng vào mắt Harry, đôi mắt thoáng buồn.

-Anh chỉ muốn em biết là anh thật sự lo cho em!

Nói rồi anh bỏ đi để Harry đứng đó, nó khẽ nhíu mày. Anh lo cho nó? Vậy là sao?

Nó không biết Tối hôm đó , có một đôi mắt xám theo nó vào cả trong mơ.
Harry choàng tỉnh . Xung quanh yên tĩnh . Không có anh
-----------


Đi theo kịp hai người khổng lồ thật là khó , nhất là với một đứa vốn không giỏi thể dục như Harry. Nhưng Harry vẫn phải cố chạy theo . Trong đầu nó không ngớt thắc mắc bác Hagrid sẽ đưa nó đi đâu. Cứ nhìn theo những gì nó thấy , rõ ràng bác ấy đang muốn hẹn hò với bà Oliver nhưng nếu như vậy thì mang nó theo làm gì ? Và nó đã có câu trả lời

Rồng!

Những ngọn cột lửa phụt ra không ngừng từ mồm những con thằn lằn ấy . Hơi nóng thiêu cháy cổ họng Harry. Những cái đôi cánh khỏe mạnh thổi cát bụi bay mù mịt . Những con mắt sáng lên trong đêm . Những cái răng sắc nhọn nhe ra như sẵn sàng xâu xé bất cứ thứ gì lọt vào đó .Chúng thật khủng khiếp. Không biết bác Hagrid thích điểm gì ở những con rồng này ? Thật dễ sợ! Những cột lửa như cứ chực vồ lấy Harry. Nó chợt lạnh toát khi nghĩ tới cảnh Cedric bị thiêu trong đám lửa ấy! Nó không muốn thấy ai bị như vậy cả,nhất là anh. Chết tiệt! Không biết nó đang nghĩ gì? Harry tự an ủi chẳng qua là vì nó quá nhân từ,và quả tình nó không muốn ai làm bữa ăn cho những con thằn lằn ấy ngoại trừ Voldemort! Ừ, đúng vậy!…

Dẹp cái ý nghĩ ấy qua một bên, Harry biết nó phải nhanh chân lên nếu không muốn trễ hẹn với chú Sirius. Biết đâu nó có thể hỏi chú về mấy con rồng?…




2
Ngày thi đấu đầu tiên
Harry ngồi trong lều, tâm hồn như đang lơ lửng chỗ nào chứ không còn trong người nó nữa. Cedric đã ra trước. Ruột nó quặn lên một cái khi nghĩ tới cảnh mà nó thấy đêm đó, nó không còn đủ sức gạt ý nghĩ ấy qua một bên mà lo cho bản thân mình nữa, mỗi tiếng la hét từ đám đông ngoài kia như một mũi kim chích vào người! Merlin! Không biết anh ta có làm được không nữa. Máu trong người nó như ngừng chảy! Rồi tiếng ông Bagman vang lên như một sự giải thoát :

- Quả là xuất sắc !!! Bây giờ là điểm của ban giám khảo.

Chỉ một khoảnh khắc nhẹ nhõm, rồi dường như sự sống lại rời bỏ nó tiếp mà đi chu du đây đó. Ôi trời vậy là sắp tới lượt nó. Hai cái bóng xám và đỏ lần lượt lướt qua và rồi …nó phải đứng dậy và bước ra ngoài lều, run rẩy. Không khí như đặc lại .Và nó thấy con Đuôi gai Hungary đứng đó , nhìn nó với đôi mắt vàng độc ác , những cái răng nhe ra như đe dọa sẽ xé xác Harry nếu nó dám động tới ổ trứng . Nó không quan tâm, bỗng chốc tai nó như ù đi , mắt cay xè do hơi lửa. Harry chỉ biết điều nó phải làm. Nó siết chặt cây đũa phép…


3

Những ngày trước dạ vũ giáng sinh

- Không Harry à. Diggory đã mời tôi _ Cho nói nhẹ nhàng.

Harry không biết tại sao nó lại thẫn thờ như vậy. Vì Cho đã đi dự da tiệc với người khác chứ không phải nó hay là vì Cedric đã chọn Cho? Harry thấy trong người có một con quái vật đang gầm rú vì một việc không rõ nguyên do. Thả người xuống cái ghế, hình ảnh đôi mắt của Cedric lại bủa vây lấy nó. Có gì đó ươn ướt nơi mắt! Nó khóc ư? Vì một đứa con trai?

Cười! Nhưng sao nó vẫn không thể không cảm thấy nhoi nhói.



4
Ngày thi thứ hai :

Ron ngả đầu, tựa lên vai Hermione , mái tóc đỏ của nó bồng bềnh trong làn nước . Cả hai trông thật xanh xao. Harry không biết tại sao cả hai người bạn thân của nó đều ở đây. Nó phải cứu ai đây? Tim nó nhói lên một lần nữa khi nhìn thấy mái tóc đen. Ừ, Cho đấy! Chắc dành cho anh. Harry thở dài, những cái bong bóng thoát ra khỏi mũi nó. Cô bé dù đang ngất đi nhưng vẫn xinh quá, thảo nào! Lắc lắc đầu để xua khỏi óc nó những suy nghĩ vẩn vơ, nó quay lại cứu Ron! Nhưng nó có quên gì không nhỉ? Hay nó đã tự mình lờ đi…

Anh có làm sao không? Sao giờ này anh vẫn chưa đến?

Harry biết nó với anh là đối thủ nhưng nó không thể không lo lắng cho anh. Ngốc thật!…

-----------

Khi Cedric mang Cho đi rồi, Harry vẫn còn đứng đó.

Buồn.

Nó tự nhiên ước gì người ngất ở đáy nước là nó chứ không phải Cho. Nó cũng ước gì nó có thể đấm anh một cái. Nếu được vậy chắc nó vui hơn. Nó làm sao thế này?


----------


-Harry! Harry bồ sao thế?_Giọng Hermione cáu kỉnh, rõ ràng là cô bé đã lặp lại câu hỏi rất nhiều lần. Harry mấp máy môi trả lời. Miệng nó tự nhiên khô đắng.

- Không, mình không sao!

Nó đứng đó chăm chú nhìn về phía Cho, nhưng dường như là đang nhìn người con trai đang ngồi kế nhỏ. Anh đang đưa tay vuốt tóc nhỏ. Những ngón tay đang từ từ gỡ mái tóc ướt cho cô bé ấy. Con quái vật trong Harry lại gào thét. Nó chỉ mong móc đũa phép ra nguyền chính bản thân thành một bãi nước mà chảy lại xuống hồ. Nếu không nó sẽ nguyền anh mất. Harry quay đi, nói chuyện với Hermione và Ron. Đột nhiên cả người nó như điện giật. Nó quay lại. Một đôi mắt xám đang nhìn nó, như muốn dìm nó vào đại dương bao la những suy nghĩ. Có những tia sáng lấp lánh trong đôi mắt anh nhưng sao vẫn mang mác buồn. Harry đã để mặc Hermione gọi. Với nó, giờ chỉ có anh. Nó còn chẳng còn thời giờ mà nghĩ tại sao.




5
Một ngày cuối đông

Mọi người đã đi thăm làng Hogmeade bỏ Harry ở lại lâu đài cùng với cơn sốt. Ừ thì đó cũng là ý kiến của nó thôi. Harry nhớ lại :

- Hermione! Nếu bồ và Ron không đi thì đừng trách mình sẽ nguyền cho hai bồ điêu đứng trước khi cả hai kịp nhận ra điều đó đấy!

- Nhưng mà Harry …!_Hermione phản ứng một cách yếu ớt.

- Không nhưng gì cả! Hai bồ phải đi và mang về cho mình một vại bia bơ, như thế là đủ rồi! Mình không muốn vì mình mà hai bồ bỏ chuyến đi chơi Hogmeade .

- Bồ đang bịnh mà Harry!_ Ron phản đối, nhưng rõ ràng nó đang bị giằng co giữa suy nghĩ sẽ được ở riêng với Hermione và việc ở lại chăm sóc Harry .

Harry đưa tay móc cây đũa phép ra, chỉ thẳng vào hai đứa và nói một cách rõ ràng :

- Nếu còn thêm một chữ “nhưng” thì hai người đừng trách tôi!

Hermione lí nhí gì ấy nhưng rồi cũng phải chịu đi theo cái kéo tay của Ron, vẻ mặt như thể là bồ-điên-rồi. Khi hai mái đầu một đỏ một nâu ấy biến mất sau cánh cửa cũng là lúc Harry phát hiện ra phần sức lực cuối cùng đã rời bỏ nó. Sao bà Pomfrey lại nghỉ trong lúc này? Nhưng Harry muốn cho hai người bạn của mình một khoảng thời gian riêng, ừ thì để họ bên nhau. Harry đâu có khờ tới mức không nhận ra tia nhìn của Hermione và Ron đã đổi khác từ sau buổi dạ tiệc và nó biết nó nên tránh ra một bên. Nó biết vậy vì chính nó cũng đang nhìn anh như thế.

Ngã vật xuống giường một cách khó nhọc. Người nó run lên từng cơn. Nó vội quơ lấy cái chăn. Cơn sốt chết giẫm. Đầu nó nhức như búa bổ, quay cuồng. Harry chìm vào trong cơn mê.

Nóng! Nóng quá! Harry lăn lộn trong cơn sốt. Cả người nó khi nóng khi lạnh, mồ hôi ra đầm đìa. Thời gian như dài đằng đẵng! Có tiếng ai đó bước vào phòng , Harry chợt nhận thấy một bàn tay đặt lên trán nó. Một thứ gì đó ướt và ấm được đặt trên trán nó. Harry mất một hồi lâu để nhận ra rằng đó là một cái khăn. Harry không nghĩ rằng ở đây có ai biết cách chăm sóc người bị sốt bằng một cái khăn ấm khi mà chỉ cần một liều thuốc ớt là khỏi. Ngay chính bản thân Harry cũng chưa từng được chăm sóc như thế. Dì Petunia rõ ràng mong Harry chết phứt cho rồi nên chả bao giờ thèm chăm sóc cho Harry mỗi khi bệnh. Cái duy nhất mà nó được hưởng là một cốc sữa nguội ngắt (Harry rất nghi ngờ là đã quá hạn từ lâu ) để dì có thể đỡ mang tội với tòa án khí lý giải về cái chết của Harry. Trong cơn mê, nó nghe có tiếng thở dài, rồi cảm thấy ai đó đang kề mặt sát vào mặt mình. Từng hơi thở của người đó phả trên da nó , nóng và ấm. Và rồi một cái gì đó lướt nhẹ trên môi. Một cái gì đó không tên nóng hơn, ấm hơn cả hơi thở và … rất ngọt ngào. Harrry mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt ấy,đôi mắt theo nó vào tận giấc mơ . Tim nó như ngừng đập. Anh đang hôn nó. Cedric như cũng nhận ra rằng nó đã tỉnh. Anh choàng dậy, mặt đỏ như gấc, lúng búng thứ gì đại loại như “Xin lỗi” và vội chạy đi. Nhưng một bàn tay đã nắm lấy tay anh. Harry cũng không hiểu tại sao nó lại làm thế. Nó chỉ biết nó muốn anh ở lại, bên cạnh nó. Vậy thôi.

Nó chìm vào giấc ngủ. Bàn tay vẫn nắm chặt tay anh .


-----------


Những ngày sau đó :

- Harry! Bồ có biết trông bồ lạ lắm không ? _ Hermione hỏi, lặp lại lần thứ một ngàn.

- Bảo đảm có ai đó cho nó uống lộn thuốc cười thay vì thuốc ớt khi tụi mình đi rồi_ Ron tỏ vẻ thông thái.

- Mày có bị gì không Harry? _ Đến Draco cũng hỏi, sau một thời gian khá lâu, cuối cùng mồm của nó cũng ngậm lại được sau khi Harry cười thân thiện với nó.

- Thế à _ Là câu anh nói với nó và sau đó là một tràng cười. Ừ, lúc này nó hay cười hơn. Có sao đâu, bởi vì anh đã là của nó, là của Harry, chỉ một mình Harry mà thôi .


Flash back

- Anh thích em, Harry!

Đầu óc Harry quay mòng mòng, người nó nóng lên, nó sốt lại à? Nó tỉnh dậy sau cơn sốt và thấy anh ngồi đó, tay vẫn còn nằm trong tay nó. Đôi mắt sáng lấp lánh. Bây giờ Harry lại nghe anh nói câu đó. Chắc nó mê sảng rồi. Không bao giờ! Không bao giờ có thể như thế!

- Anh thích em, Harry _ anh lặp lại.

Có phải một trò đùa không? Anh muốn trêu ghẹo nó? Anh thấy thương hại nó? Hay … anh thật sự thích nó? Harry không biết. Không biết gì cả! Đầu nó đau. Nó lắc lắc cái đầu, tay đẩy anh ra. Nó muốn kéo anh lại lắm. Nhưng nó sợ. Sợ đây chỉ là một trò đùa. Sợ cái cảm giác nó không bao giờ có được anh là sự thật. Nó muốn nói gì đó. Nhưng không thể, cơn sốt đã vắt kiệt sức nó. Nó chỉ biết đẩy anh ra. ra xa mãi , môt cách yếu ớt. Và rồi…

Vòng tay khỏe mạnh. Lồng ngực ấm áp. Trước khi Harry kịp nhận ra, anh đã ôm nó vào lòng.

- Anh thích em, Harry _ anh lại lặp lại. Lần này nó không nói gì nữa.


------------


- Sao người ở dưới hồ lại là Cho vậy?

- Em ghen à? _ anh cười nhìn nó. Đôi mắt lấp lánh ánh mặt trời

- Trả lời em!

- Tại vì anh thích Cho _ Anh trả lời và ngay lập tức hối tiếc vì câu nói ấy. Harry quay mặt đi, bỏ anh lại đó không thương xót.

- Thôi mà. Được rồi. Anh đoán họ không thể đánh xỉu một quán quân. Hơn nữa… ừ thì công nhận sau em, Cho là người anh để ý nhất bên con gái. Đừng nhìn anh như thế chứ. Ý anh là họ không thể đoán ra anh thích em phải không?

Im lặng. Nó mỉm cười, cặp mắt xanh sáng lên sau chiếc kính. Anh biết mình đã qua truông. Nhìn quanh, anh kéo nó vào lòng. Ấm quá! Nó đẩy anh ra. Vẫn chưa quen với cách biểu hiện tình cảm cho lắm. Mặt nó đỏ ửng. Nó rảo bước đí sau khi nói:

- Em phải tới lớp.

- Anh đi với em_ Anh nói, cất bước đi theo. Và mặc kệ nó có đồng ý hay không. Tay Harry đã nằm gọn trong tay anh.

- Đi thôi!

Nó thấy mình cười vu vơ.

end flash back





6

- Anh sẽ giới thiệu em với ba má sau buổi thi hôm nay há! Dĩ nhiên là họ đã biết em rồi nhưng anh muốn họ biết em với tư cách là người anh yêu.

Harry gật đầu. Nói gì bây giờ? Nó không biết. Nó chỉ cảm thấy hạnh phúc.

- Nhưng anh phải nói trước, anh sẽ không nương tay với em sau khi đã vào mê lộ đâu!

Lại gật đầu .


Ngày thi thứ ba


- Tạm biệt, cẩn thận nha Harry!_ Anh nói.

Nó đứng nhìn anh khuất sau khúc quanh. Đột nhiên cảm thấy lành lạnh. Nó vừa cảm thấy hình ảnh của anh mờ đi trong phút chốc. Hoảng sợ! Nỗi sợ không tên làm nó chạy theo anh. Nó thấy được lưng anh và ôm lấy anh. Nép sát vào người anh, nghe tiếng tim anh đập. Anh đứng yên một lúc rồi quay lại, nhẹ nhàng hỏi :

- Sao vậy ?

Nó lắc đầu. Người nó vẫn còn run. Nhưng nó cảm thấy mình thật kỳ cục. Nó vội rời khỏi tay anh.

- Em không sao. Anh cũng nhớ cẩn thận!

Nói rồi nó quay đi.


-----------


Sau một loạt những thử thách mà vô tình hay hữu ý luôn tồn tại cả anh và nó, cuối cùng cả hai cũng tìm tới được chiếc cúp. Khi hai đôi tay chạm vào chiếc cúp. Cũng là lúc Harry cảm thấy một cơn thốc mạnh phía sau rốn . Cả anh và nó đều bị kéo đi , cảnh vật xung quanh quay thành một đám đầy màu sắc . Những tiếng la hét trở thành một chuỗi âm thanh u u bên tai Harry . Anh nắm chặt lấy tay nó rồi cả hai biến mất. Khi cảnh vật xung quanh trở lại bình thường , Harry nhận ra nó và Cedric đang đứng nơi một nghĩa trang lạnh lẽo, tối om. Không khí nơi đây làm cho nó cảm thấy sợ. Cảm giác sợ hãi mà nó chưa bao giờ có, kể cả khi nó đối mặt với Voldemort. Nó níu lấy áo chùng của anh. Cảm thấy anh choàng tay qua người nó, vỗ nhè nhẹ . Có tiếng ai đó thều thào trong bóng tối :

- Giết thằng thừa đi

Và rồi…

“AVADA KEDAVRA”





7

Nhiều ngày sau nữa :

- Harry! Harry… _ Hermione gọi tên nó khan cả cổ

- Bồ có sao không Harry? _ Ron hỏi, vẻ lo lắng.

Draco đã thôi không chọc Harry từ khi nó phát hiện có -làm –gì- thì- cũng -như –không.

Mọi người phát hiện ra một điều. Đôi mắt Harry trống rỗng. Không còn ánh sáng như những tia nắng nhảy múa trong đôi mắt xanh ấy. Không còn nụ cười luôn nở trên môi. Harry giờ đây chỉ còn là cái xác.

Nó không khóc. Khóc là gì? Tại sao mọi người đều khóc? Harry đã quên mất cảm giác khi khóc rồi. Nó cũng không cảm thấy đau như người ta hay nói. Nó không cảm thấy gì cả. Vậy là sao? Nó không biết .

Những bờ vai rung rung. những đôi mắt đỏ. Những tiếng nghẹn ngào dồn nén trong cổ họng. Những mái đầu cúi xuống lặng im. Mái tóc đen rối bời của Cho. Tiếng hét xé lòng của người mẹ. Những giọt nước mắt lặng thầm của người cha. Harry nhìn những thứ ấy sao xa lạ quá! Những lời nói của cụ Dumberdore âm âm bên tai nó. Nó biết nó có nghe nhưng nó không thể nhớ nó đã nghe gì. Những lời nói như vang từ cõi u minh. Người ta đã chôn anh vào lòng đất lạnh rồi .

Ngày chôn anh, trời mưa không dứt. Harry cười vu vơ, trời cũng khóc cho anh đây mà . Nhưng còn nó, nó không khóc.

Nó muốn tự tay bốc cho anh nắm đất cuối cùng. Nó cuối xuống. Những ngón tay đan vào cỏ. Giờ đây anh sẽ nằm dưới lớp cỏ này. Cỏ ơi ru anh ngủ nhé! Có khi nào cỏ rồi cũng sẽ giữ một phần của anh.

Nó cầm nắm đất lên, từ từ tiến lại gần nấm mồ. Nhưng nó không đặt nắm đất xuống được. Như từ hư vô, một ngôi mộ đá đã phủ lên nấm mồ. Chưa bao giờ harry ghét phép thuật như thế. Những ngón tay của nó buông thõng. Nắm đất rơi xuống. Nó nhìn chăm chăm vào ngôi mộ trắng. Bỗng nhiên nó muốn bay.

Và nó bay. Nó không biết nó bay đi đâu. Từng giọt mưa rơi trên mặt , trên môi nó, cũng ướt, cũng nhẹ nhưng không ngọt, không ấm như đôi môi của anh. Gió thổi qua tung tóc nó chứ không nhẹ nhàng luồn vào từng chỗ rối như đôi tay của anh. Tiếng gió thổi, tiếng mưa rơi không như tiếng nói của anh, không giống như tiếng anh cười. Harry muốn khóc!

Nó bay mãi, bay mãi. Nó bay dưới cơn mưa trái mùa. Một giọt mưa lạc vào miệng nó. Mưa có vị mằn mặn từ khi nào vậy kìa? Nó không nhận ra nước mắt đang chảy từ đôi mắt nó. Harry cắm cúi bay. Để rồi khi hạ xuống tòa lâu đài, đôi chân nó khuỵu xuống. Nó nằm dưới đất, bên cỏ xanh. Nó muốn biết anh cảm thấy như thế nào dưới lòng đất. Mùi đất, mùi cỏ, tiếng gió, tiếng mưa. Harry nhắm mắt lại.

Nó ngất đi. Nó cảm thấy đau
The end.[/CENTER]
 

yue

New Member
Ðề: Ngày xa

Xin lỗi. Nhưng bạn Sakichi có được phép của bạn walaw post fic ở đây chưa đó? '__'

Xin phép post fic của một người là việc chẳng khó tí nào hết, nhưng sao bạn Sakichi cứ tự tiện như vậy? Tôi là người được walaw tin tưởng cộng tác hoàn thành cái fic này, nên cái-mà-bạn-gọi-là-quái-dị cũng có công sức của tôi đấy. Và cái chữ quái dị của bạn khiến tôi chẳng vui chút nào hết.

Bạn post fic, không ghi nguồn, không ghi rõ là đã được phép của tác giả hay chưa, và cũng chẳng đoái hoài đến công sức của một beta-reader như tôi. Bạn làm như vậy mà được á?

Còn cái HP và Thanh gươm Gryffindor, bạn có xin phép Patmol chưa?

Nếu các bạn trường MC muốn đọc fic HP, hãy tự viết lấy (Viết fic HP về cơ bản không khó mà, các author hầu hết chỉ từ lớp 8-12), còn nếu muốn đem fic về đọc, làm ơn lục email hay gởi off mess cho tác giả dùm.

Chờ nghe bạn Sakichi nêu ý kiến ý cò.

Ngày lành.
 
Top